Đường Tâm Lạc nhìn Wechat vài lần mới xác nhận mình không nhìn nhầm.
Việt Trạch, thật sự là! Việt Trạch?Là người hoa nhường nguyệt thẹn tuấn tú không ai bằng Việt Trạch?!Đó là nam thần số một, ngôi sạo hạng A của Trung quốc đạt giải thưởng ảnh đế ở nước ngoài?!Đường Tâm Lạc cảm thấy tim gan đều nhảy lộn phèo rồi, Việt Trạch gần đây là nam thần của các cô gái trong và ngoài nước.
Ngay cả cô cũng! rất là hâm mộ anh.
Đường Tâm Lạc nhịn không được lấy tay che mặt, cảm thấy cả mặt đều nóng len.
Không được, rốt cuộc cô đang nghĩ gì a!Đường Tâm Lạc trở về biệt thự Lam Loan Nhã, vừa đến nhà dì Trương đã ra chào cầm túi xách giúp cô.
"Thiếu phu nhân, có mệt không? Ai! Cô nhìn cô xem, phong trần mệt mỏi, vừa thấy đã biết mệt.
Tôi nói a, thiếu phu nhân vẫn nên ở nhà tĩnh dưỡng, thiếu gia cũng không phải không nuôi nổi cô, hà tất đã mang thai còn bôn ba bên ngoài a!"Đường Tâm Lạc cởi giày, chỉ cười nhạt.
Cô biết Dì Trương quan tâm cô, nhưng cô cũng không phải là "Lục thiếu phu nhân" chân chính.
Thời gian cô là Lục thiếu phu nhân có hạn, sao có thể cứ ngây ngốc trong nhà không làm cái gì được?Huống chi, cô đã nợ Lục Dục Thần quá nhiều.
nếu có thể, cô không muốn phải nợ anh.
"Thiếu phu nhân, cô đừng chê tôi nhiều lời, thời gian này cô nahnh chóng xử lý xong mọi chuyện.
Đợi thiếu gia đi công tác nước M về, cô cũng đừng cả ngày chạy bên ngoài, đi làm bên cạnh thiếu gia cũng tốt.
"Ở nước M có hồ ly Cố Huyên Nhi kia, Dì Trương nhận điện thoại biết thiếu gia đi nước M thì trong lòng lo lắng không thôi.
Nhưng trước mặt thiếu phu nhân, bà không dám nói chuyện Cố Huyên Nhi.
"Dục Thần đi nước M công tác?" Đường tâm Lạc sửng sốt, Lục Dục Thần đi nước ngoài vậy mà cô lại không biết.
"Là vậy, Thiếu gia nói điện thoại của cô luôn bận nên gọi về cho tôi, để tôi nói lại với cô một tiếng.
"Vừa rồi Đường tâm Lạc vẫn luôn gọi điện thoại hoặc gọi điện trên Wechat với đám người Trương Đạo, nên không rảnh để xem tin nhắn.
Mở tin nhắc ra mới nhìn thấy vô số cuộc gọi đến nhưng bị báo bận.
"Để cháu gọi lại cho anh ấy.
" Cô theo bản năng nói goi lại.
"Thiếu gia bây giờ đang ở trên máy bay! Thiếu phu nhân, cô vừa trở về, nên ăn cơm trước đi.
Đợi thiếu gia đến nơi sẽ gọi lại cho cô.
"Đường Tâm Lạc nghe Dì Trương nói, liền gật đầuQuên đi, đợi lát Lục Dục Thần đến rồi nói sau.
Máy bay tư nhân đang vững vàng bay trên không trung.
Trên máy bay, Lục Dục Thần lười nhác ngồi trên ghế sô ơha.
Vốn lúc này có thể nghỉ ngơi những anh hoàn toàn không có ý định ngủ.
Ngủ không được bởi vì không quen không có cô bên người để ôm.
Lại hình như vì chuyện khác.
Anh nằm trên sô pha, lấy điện thoại.
Mở điện thoại lên, mở album mở mật khẩu album ra.
Những bức ảnh cũ xuất hiện trên màn hình.
Đây là bức ảnh có rất nhiều đứa trẻ chụp cùng nhau.
Trong bức ảnh những đứa trẻ có tuổi khác nhau.
Những đứa trẻ từ một đến mười hai tuổi chụm đầu lại chụp ảnh cùng nhau.
Dưới góc ảnh có một bé gái bảy tám tuổi, mở to mắt nhìn camera cười.
Cổ áo cô bé hơi mở ra, lộ ra một vòng cổ, đó là một vòng cổ ngọc màu vàng, vô cùng hiếm thấy.
Lục Dục Thần chăm chú nhìn vòng cổ phía trên! Những ký ức tuổi thơ đã lâu nên mơ hồ không rõ! Nhưng tiểu thiên sứ mang vòng cổ kia mãi mãi không mơ hồ trong kí ức của anh.
Bàn bay xoa nhẹ lên mặt của bé gái.
Anh nhìn màn hình điện thoại khẽ nhíu mày.
Cố Huyên Nhi! Nên làm gì bây giờ?.