THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


“Dục Thần, nếu lần này phẫu thuâth thành công, anh có thể lập tức ly hôn với Đường tiểu thư được không?” Trong phòng phẫu thuật, Cố Huyên Nhi gắt gao túm chặt tay của Lục dục Thần không buông ra.

“EM biết cô ấy bây giờ đang mang thai.

Em không ngại đợi đến khi cô ấy sinh con, nhưng mà….Em muốn gả cho anh, muốn làm vợ ạn, đây không phải điều lúc còn nhỏ chúng ta đã nói sao? ANh biết đấy, em sợ đau...Nếu khôbg phải vì gả cho anh em cũng không làm loại phẫu thuật này.

ANh đồng ý với em...có được không?” Các nhân viên y tế xung quanh đều là người nước ngoài nên không hiểu cô ta đang nói cái gi, nhưng cũng có một bộ phận người Trung hiểu được lời Cố Huyên Nhi nói càng gấp gáp.Trái tim lấy ra khỏi cơ thể người sống có thể bảo quan lâu nhất là 5 giờ.Một khi rời khỏi cơ thể người thời gian càng lâu trái tim sẽ không còn sức sống.

Lần này có được trái tim là từ người bị thương khôbg qua khỏi trong tai nạn xe.

Mặc kệ nhóm máu hay cái gì của người kia cũng rất tương xứng với Cố huyên Nhi.

Vì thế sau khi biết người đó không qua khỏi, người nhà cô đã tiêu một số tiền lớn để họ đồng ý hiến tặng.


Hôm nay người đó cũng rút ống thở mà trái tim cũng nhanh chónh được đưa đến.

Dưới tình huống gấp gáp như vvậy Cố Huyên Nhi phải lập tức gây tê, sau đó bắt đàu tiến hành phẫu thuật.

Nhưng cô ta trước khi gây tê đột nhien kháng cự muốb gặp Lục Dục Thần.

“Lục tiên sinh, tình huống của người bênh không thể chậm trễ hơn nữa.

Cô ấy muốn cái gì ngài cứ đồng ý đi.”Một vị Phó giáo sư đến từ Trung Quốc khuyên.

Nói xong còn thấp giọng đề nghị,“Cảm xúc người bệnh không ổn định, nếu cô ấy không muốn thì không còn cách nào có thể tiếo tục phẫu thuật.

Nếu ngài cảm thấy khó xử, không bằng trước cứ đồng ý với cô.” Lục Dục Thần ánh mắt lạnh lùng nhìn vị giáo sư kia Cảm nhận được ý lạnh của người đàn ông, da đầu vị giáo sư liền tê dại.“Dục Thần...Anh...Anh có thể đồng ý với em sao! Anh không đồng ý với em, em thật sự không dám làm…”“Vậy không cần làm.”Lục dục Thần lạnh lùng nói.

Không nghĩ đến Lục Dục Thần lạnh lùng như vậy, Cố Huyên nhi sửng sỏi.


“Anh...nói cái gì…” mặt cô ta trắng bệch không thể tin được.

Nước mắt nháy mắt liền rơi xuống.

Lục Dục Thần trầm mặt rũ mắt nhìn cô.CÔ gái yếu ớt trước giờ luôn nghe lời, bây giờ đang… “Cố Huyên Nhi, nhẫn nại của con người luôn có hạn.” Anh bỗng nhiên cười lạnh nói.

“Em yên tâm, những lời anh nói khi em cứu anh bây giờ vẫn còn tính.

Nhưng mà...nếu em tự cho là mình thông minh, dùng cái đó để áp chế anh, thậm chí thay anh quyết đinh như vậy thì đừng trách anh trở mặt vô tình.”Giọng nói Lục DỤc thần lạnh lùng đến cực điểm thậm chí còb mang theo một tầng sương.

Thiên sứ đẹp đẽ trong quá khứ kia vì sao lại thành bộ dáng như bây giờ? ANh nhắm mắt lại cưỡng bách mình không nghiz đến thiên sứ từng cứu mình.

Sau đó rút tay mình ra từ tay Cố Huyên nhi, rời đi cũng không quay đầu lại.CỐ Huyên Nhi hoàn toàn bị phản ứng củ Lục dục Thần dọa.

Cô ta không nghĩ đến chỉ thử một lần áp chế thôi mà mọi chuyện lại thành như vậy.

Nhìn Lục Dục Thần rời đi, cô ta không biết nên làm thế nào bây giờ? Nếu không còn bệnh tim, anh sẽ còn áy náy sao? CHỉ là chính Lục Dục Thần nói như vậy, cô thật sự không còn sự lựa chọn nào khác sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi