THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Không thể nhẫn nhịn, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!Tuyệt đối không thể để Đường Tâm Lạc cướp đi sự nổi bật của mình!Nhìn gương mặt xinh đẹp của Đường Tâm Lạc, Lục Chỉ Nghi cảm thấy lòng mình đang sôi sục sự ghen tỵ.

"Mọi người thấy chưa! Cô gái đứng bên cạnh cậu Kiều, cô ta trước kia là chị dâu tôi.

"Lục Chỉ Nghi không cố kỵ duỗi tay chỉ về hướng Đường Tâm Lạc.

"Thật là chó không thèm ăn phân, lúc chung sống với anh tôi còn ngoại tình ở bên ngoài,! bây giờ được đàn ông bao bọc, lại còn dám tới quyến rũ cậu Kiều, cũng không biết bao nhiêu người đã bị quyến rũ, cậu Kiều thật không kiêng kỵ.

"Lục Chỉ Nghi theo Cung Tuyết Mị lớn lên, sớm đã thành thói quen mắng chửi người khác.

Cô lúc này chỉ muốn trút hết bất mãn lên Đường Tâm Lạc, căn bản không nghĩ tới, ngay trước mặt mọi người nói như thế có thể làm mất hình tượng của mình.

Thực sự, nói chưa hết lời.

Một số vị tiểu thư thay đổi sắc mặt.

Tuy rằng Đường Tâm Lạc không kiểm soát cuộc sống riêng tư, ăn ở không tốt, nhưng Lục Chỉ Nghi nói ra những lời này, thật sự quá thấp kém.


Huống chi, những cô gái ở bên cậu Kiều có gì thua kém Lục Kình Hạo.

Nghe Lục Chỉ Nghi hạ thấp Đường Tâm Lạc, cũng đồng thời hạ thấp cậu Kiều, mọi người ở đó cũng có bất mãn với Lục Chỉ Nghi.

Kiều Nhân Nhân ở một bên nghe được, cơn tức đã bắt đầu.

Một người không có cái gì gọi là"Tiểu thư Lục gia", mà dám nói xằng nói bậy anh cô!Ở gần đó, Kiều Mạc Hàn đã kéo Đường Tâm Lạc tiến vào sân nhảy.

Ánh sáng trong phòng tiệc lại sáng lên, âm nhạc vang lên du dương, mọi người vây quanh sân nhảy, thưởng thức cậu Kiều cùng Đường Tâm Lạc nhảy.

Kiều Nhân Nhân nhìn đôi trai tài gái sắc, không nhịn được bước tới trước một bước.

"Ai chẳng biết cậu Kiều chọn bạn gái từ ánh mắt luôn luôn xảo quyệt.

Bạn gái cậu Kiều ít khi so sánh với! nhìn có vẻ buồn cười!""Không ăn được nho thì nói nho xanh, tại đây có người đang kén cá chọn canh, chi bằng về soi lại gương! Nếu tôi là hắn, tôi sẽ không dám đứng ở đây nói xằng nói bậy, thật đáng xấu hổ!"Kiều Nhân Nhân đứng bên sân nhảy, mắt nhìn Kiều Mạc Hàn và Đường Tâm Lạc, nhìn như để đánh giá phần mở đầu.

Cô ta nói chuyện âm tanh không cao không thấp nhưng đứng ở chỗ Lục Chỉ Nghi cùng với bọn tiểu thư không xa có thể nghe được.

Lục Chỉ Nghi hăng say nói xấu Đường Tâm Lạc, đột nhiên nghe âm thanh yểu điệu, giòn giã bên tai.


Giữ ý tứ trong lời nói, rõ ràng nhằm vào cô ta.

"Cô nói ai không biết xấu hổ!?"Lục Chỉ Nghi bị Kiều Nhân Nhân chọc tức, kéo theo một đám người ngưỡng đầu đến trước mặt cô.

Kiều Nhân Nhân không chút sợ hãi, hừ lên một tiếng,"Người nào tức đến hộc máu, chính là người đó!"Lục Chỉ Nghi mắt liếc một lượt trên người Kiều Nhân Nhân.

Trang phục vàng nhạt, trang điểm nhẹ, đôi khuyên tai bé tí, trừ những thứ đó ra thì không có thêm gì cả.

Vừa nhìn đã biết nghèo kiết xác.

"Hừ, cô là cái thứ gì? dựa vào tư cách gì mà đứng ở đây nói chuyện với tôi?"Lục Chỉ Nghi chế nhạo, quay về phía khác tiểu thư hỏi: " Vị cô nương này phát ngôn bừa bãi, mọi người có nhận thấy không? Nếu như ai biết cô ta, thay tôi giới thiệu, nhìn xem đây là "tiểu thư nhà ai", giọng điệu đúng là không tệ!"Lục Chỉ Nghi tự nhận là họ Lục, liền cảm thấy thân phận của mình quý trọng hơn hẳn.

Địa vị của Lục gia ở thành phố A, là bá chủ vùng này.

Tuy nhiên, nơi này chỉ có Lục Dục Thần là người đứng đầu.

Một phần nhỏ của Lục gia, cũng không bình thường, nhưng không đáng để nhắc tới.

Nhưng Lục Chỉ Nghi không biết, tự thừa nhận là con gái Lục gia, cô ở đám tiệc kiểu như cá gặp nước.

Lúc này nhìn Kiều Nhân Nhân không biết điều tưởng là tiểu như gia đình thấp kém, không thèm để mắt.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi