THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Đường Tâm Lạc nhịn không được nuốt nước miếng: “Tôi….

Nấu mì cho anh.

”Cô không tự giác đem khay đồ ăn trong tay nâng lên cao, lấy lòng nhìn Việt Trạch.

Vài sợi tóc bạc che khuất ánh mắt thâm thúy, đồng tử màu xanh biển ở trong bóng tối nhìn không rõ.

Đường Tâm Lạc chỉ cảm thấy Việt Trạch quanh thân đều bao phủ bởi một bóng ma hắc ám, giống như chiếc hộp Pandora, tản ra dụ hoặc trí mạng, không dễ mà tới gần.

“Vào đi.

” Anh ta thản nhiên nhìn lướt qua, nghiêng người chừa ra lối vào.

Trong phòng ngủ không bật đèn, màn thì đóng kín, Đường Tâm Lạc có cảm giác như mình đang vào hang cọp.

Nhưng, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.

Đường thị cần Việt Trạch, mà cô cũng hổ thẹn với Việt Trạch.

Định tâm lại, Đường Tâm Lạc bưng khay thức ăn bước vào phòng Việt Trạch.

Cô chỉ vừa mới bước vào đã nghe ‘Phanh’ một tiếng.

Cửa phòng ngủ cứ vậy mà đóng lại.


Toàn bộ căn phòng lập tức rơi vào một mảnh hắc ám quỷ dị.

“Này…Việt Trạch…?” Đường Tâm Lạc cố gắng ổn định tâm lý, thử phát ra tiếng.

Cô bưng khay thức ăn đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.

Trong phòng yên ắng.

Tầm mắt chưa thể thích ứng với tối tăm như vậy.

Rõ ràng thời gian mới qua vài giây mà cô lại thấy dài như cả thế kỷ.

Cuối cùng nam nhân cũng khàn khàn lên tiếng, đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

“Cô cuối cùng cũng đến.

” Thanh âm của Việt Trạch từ phía sau truyền đến.

Khi nói chuyện còn có thể cảm giác được hơi thở lạnh băng của anh ta tản ở sau vành tai cô.

Tay đang bưng thức ăn của Đường Tâm Lạc run lên.

Sau lưng cũng căng chặt hơn.

Cô rất muốn phá cửa chạy đi.

Sau đó không bao giờ đến biệt thự này nữa.

Lại nói….

Cô cũng không phải thiếu Việt Trạch thì không được.

Dù Việt Trạch không tham gia, Đường thị cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

Cô thật sự không cần phải ở đây!Trong đầu hiện liên vô số ý niệm chạy trốn.

Nhưng cuối cùng, Đường Tâm Lạc vẫn chỉ hít sâu một hơi.

Cô lấy hết can đảm, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt, xoay người sang chỗ khác.

“Tôi để mì ở đây cho anh….

Là loại anh thích nhất.


Nếu anh đói bụng thì mau ăn đi.

”Trong bóng tối cô bưng một bát mì đến trước mặt anh.

Trên mặt cô mang theo ý cười thản nhiên, khóe miệng hơi cong lên.

Cho dù xung quanh tối đen, vẫn có thể nhìn thấy được sự dịu dàng trong ánh mắt cô.

Đây là lời thoại trong bộ phim [Ánh trăng màu bạc], thiếu nữ của một trấn nhỏ đơn thuần chất phác đối lập với một thiếu niên phản nghịch.

Nếu Việt Trạch không muốn xuất vai thì cô sẽ diễn cùng anh ta.

Đồng tử mài xanh biển của Việt Trạch bỗng nhiên co rụt lại, cảm xúc không biết tên xẹt qua bên trong.

“Đến đây, nhanh ăn đi.

”Đường Tâm Lạc lúc này đã thích ứng được với bóng tối, đem thức ăn để trên bàn.

Cô vừa mới để xong đồ ăn xuống.

Chỉ nghe một tiếng ‘Rầm’,màn đã bị Việt Trạch kéo lên hết.

Ánh sáng chiếu vào phòng.

Ánh nắng chiếu lên mái tóc bạc trước cửa sổ, lập lòe chói mắt.

Việt Trạch đứng sát cửa sổ, đôi mắt yên tĩnh như biển sâu nhìn chăm chú cô.

Đường Tâm Lạc bất an há miệng thở dốc, muốn nói gì, lại không biết nên nói thế nào.

“Tiểu Như.


” Việt Trạch tiếng nói từ tính trầm thấp, mang theo sự ấm áp mê người, “Cảm ơn em.

”Anh ta nói xong thì mở hai tay ra với cô.

Thiếu niên tóc bạc đứng bên cửa sổ tràn đầy ấm áp, khóe môi mang theo ý cười thản nhiên.

Ánh mắt Đường Tâm Lạc khẽ động.

Tiểu Như, đó là tên của thiếu nữ ở trấn nhỏ trong phim.

Cô đột nhiên cảm thấy đây có lẽ là cơ hội để Việt Trạch xuất vai.

Đường Tâm Lạc chỉ do dự vài giây thì không chần chờ nữa đi về phía Việt Trạch.

Tại cửa sổ sát đất, cô được Việt Trạch ôm vào lòng.

Cảnh tượng như vậy, tốt đẹp như trong phim.

Thiếu niên tóc bạc phản nghịch, cuối cùng đã tìm được ánh sáng trong sinh mệnh.

Anh ta mở ra hai tay, đem lại ấm áp cho thiếu nữ, ôm cô vào trong ngực.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi