THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Tô Tình mới trở về từ nước M, không về Tô gia mà đến ở khách sạn.

Cô ấy lần này về là vì công tác, nhưng trước khi khởi công chính thức, còn có một ít thời gian rảnh.

Cho nên không chút do dự gọi cho bạn tốt Đường Tâm Lạc, chuẩn bị ăn lẩu.

“A!.

Vẫn là trong nước tốt nhất!” Tô Tình không nhịn được nhào lên giường lớn lăn lộn.

Rất nhanh đã có thể ăn lẩu rồi!Nghĩ như vậy Tô Tình thèm không chịu được.

Nhìn đồng hồ, từ đây đến 7 giờ còn bốn tiếng nữa, không thì trước tiên xuống quán cà phế dưới khách sạn ăn đỡ buổi trà chiều trước.

Tô Tình đổi quần áo, mang khăn quàng cổ và mũ lưỡi trai ra cửa.

Ở trên hành lang, xa xa sau khi cửa thang máy mở ra có hai thân ảnh nhìn hơi quen mắt.

Từ phương hướng của cô ấy nhìn qua vừa lúc thấy một nam một nữ, hai người dựa nhau rất gần, hình như cũng đang đợi thang máy.

Người nam thân hình cao gầy thon dài, ăn mặc tây trang cao cấp, vóc dáng nhìn qua ít nhất cũng hơn 1m8.

Người nữ một bộ tóc dài đen, mặc áo khoác nỉ màu trắng, kéo cánh tay nam nhân.


Tô Tình càng nhìn càng thấy quen mắt.

Mới đi gần hơn một chút đã nghe được người nữ dùng tiếng nói dịu dàng làm nũng với người nam: “Hạo, đều tại anh!.

Vừa rồi cũng không biết nặng nhẹ, làm cho chân em cũng mềm nhũn rồi.

”“Bảo bối, nếu anh không dùng sức một chút sao em có thể thoải mái được? Em ngoan ngoãn nghe lời…… Chờ anh đút miệng trên của em ăn no, buổi tối trở về lại cho cái miệng nhỏ phía dưới ăn no được không?”“Đáng ghét---“ Nữ nhân dùng khuỷu tay thúc nhẹ nam nhân một cái, “Đều tại mẹ anh, không cho chúng ta ở bên nhau.

Làm hại đến giờ chúng ta còn phải thuê phòng khách sạn, nhìn cứ giống như yêu đương vụng trộm vậy.

”“Đồ ngốc, nam nhân đều yêu thích loại yêu đương vụng trộm này!.

Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên, đừng tức giận, anh sẽ đau lòng đấy.

”“Hừ, trước kia có Đường Tâm Lạc em chịu thiệt thì không nói.

Hiện tại!.

.

Em trong bụng đều đã mang con của Lục gia, cư nhiên còn phải như thế! Em không chịu đâu!.

”Hai người anh một lời em một tiếng, ve vãn nhau.


Lúc này cửa thang máy vừa lúc mở ra, Vạn Vi Vi kéo tay Lục Kình Hạo đi vào thang máy.

Chờ cô ta đi vào thang máy, xoay người mới phát hiện.

Phía sau hai người còn có một cô gái khác.

Cô gái kia ăn mặc vô cùng đơn giản, áo lông khoác ngoài và quần jean, khăn choàng bao lấy nửa khuôn mặt, trên đầu còn có mũ lưỡi trai.

Vạn Vi Vi nhìn đối phương một cái, cũng không để ý nữa.

Cô gái mang mũ lưỡi trai đi vào thang máy, không ngẩng đầu, trực tiếp đứng ở góc thang máy.

Lục Kình Hạo mắt cũng không liếc cô gái kia một cái, duỗi tay nhất nút đóng cửa.

Anh ta vừa chuẩn bị đóng cửa, sau lưng lại truyền đến va chạm.

Lục Kình Hạo là nam nhân, sức lực tầm thường tuyệt đối không thể làm anh ta đi không nổi.

Nhưng bây giờ anh ta hoàn toàn không phòng bị, mà người đẩy anh ta sức lực rất lớn.

Chờ anh ta phản ứng lại, cả người đã thất tha thất thểu bị đẩy ra ngoài cửa thang máy.

Lục Kình Hạo thật vất vả đứng vững quay đầu lại, cửa thang máy vừa lúc ở trước mắt anh ta đóng lại.

“Kình Hạo----“ Trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, chỉ kịp thấy khuôn mặt hốt hoảng của Vạn Vi Vi.

Mà Vạn Vi Vi bị cô gái kia bắt lại trong thang máy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi