THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


“Đúng không?” Lục Dục Thần cười như không cười, rũ mắt nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng.

Đường Tâm Lạc nghe ra trong giọng điệu của anh trêu đùa, không biết thật sự là anh vui vẻ, hay là mượn châm biếm chính mình và lúc trước anh cãi nhau “Cố ý gây sự”.

Nhưng mà, nghĩ lại, viện trưởng Lâm có lẽ nói cũng đúng.

Vì Bảo Bảo, cô muốn cân nhắc thử xem hay không, tạm thời hòa bình sống chung với Lục Dục Thần?Đang suy nghĩ, đến, lại nghe thấy âm thanh trầm thấp lãnh đạm của Lục Dục Thần vang lên.

“Viện trưởng Lâm, bây giờ đã ba tháng, toàn bộ đều vô cùng bình thường.

Chuyện kia, có phải cũng có thể làm hay không?”Phốc…Đường Tâm Lạc cả kinh, suýt nữa nhảy dựng lên từ trong lòng Lục Dục Thần.

người đàn ông này làm sao có thể như vậy!Cô vẫn ở chỗ này, làm sao có thể ở trước mặt viện trưởng Lâm hỏi loại vấn đề này!Ai ngờ, cô vừa có dấu hiệu muốn động, lại bị Lục Dục Thần giữ chặt trong ngực.

Mà viện trưởng Lâm nói: “Chuyện này, chỉ cần cẩn thận một chút, đừng đè nặng bụng, hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng mà, Lục gia tuổi còn trẻ sức khỏe tốt, vẫn là phải chú ý tiết chế, quá mức quá nhiều sẽ hại đến đứa trẻ trong bụng.


”Thật sự Đường Tâm Lạc không ngờ.

Viện trưởng Lâm lại có thể không đỏ mặt, tim không đập mạnh, nói ra như vậy: “Đạo lý lớn.

”Càng làm cho cô không thể tưởng tượng được.

Sau khi viện trưởng Lâm dặn dò, lại còn cố ý, chỉ điểm mấy tư thế thích hợp phụ nữ có thai.

Thứ lỗi Đường Tâm Lạc, thật sự cô không có mặt mũi nghe nói tiếp.

Viện trưởng Lâm đưa bọn họ tiễn đến trên xe, mặt Đường Tâm Lạc đỏ bừng bừng, giống như hỏa thiêu.

Mặt nóng bỏng, gần như để cho cô không dám hướng về trên người Lục Dục Thần, xem một chút.

Lúc này, Lục Dục Thần lại khôi phục bộ dạng lạnh lùng xa cách.

Một bên khác gồi ở phía sau, bàn tay to chống cằm, để cạnh cửa sổ, không biết nghĩ cái gì.

Bởi vì Đường Tâm Lạc rụt rè, chỉ ru rú ở một bên.

Không khí giữa hai người, vừa rồi ngọt ngào ấm áp, đột nhiên lại rơi xuống đáy cốc.

Dọc đường đi, không ái nói chuyện.

Đường Tâm Lạc dựa vào một bên, đầu óc loạn lên, chỉ cảm thấy lo lắng xấu hổ không yên.

Mà Lục Dục Thần…Đôi mắt sâu xa, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lúc sáng lúc tối.

Cảm thấy người phụ nữ ở bên cạnh, dường như vô cùng nôn nóng.


Cuối cùng, anh cũng đem ánh mắt thâm trầm, từ ngoài cửa thu hồi.

Nhìn vào, trên người cô.

Tầm mắt, dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô.

Da thịt vô cùng mịn màng, mang theo nước mắt hoa đào, chóp mũi vểnh cao đáng yêu, còn có bày ra …Làm cho người ta nhìn, không nhịn được muốn âu yếm cánh môi sáng long lanh.

Anh rất muốn, giống như vừa rồi, ôm cô vào trong ngực.

Ôm cô ở trên đùi.

Nhẹ nhàng hôn cô.

Nói cho cô, anh phải thừa nhận…Anh thật sự động tâm với cô.

Đúng là…Mỗi một lần, khi anh muốn đưa tay đụng vào cô.

Người phụ nữ nhỏ xinh, hình ảnh bị một người đàn ông cao lớn anh tuấn khác ôm, sẽ bất ngờ, hiện ra trong đầu anh.

Hình ảnh không ngừng lặp đi lặp lại…Người phụ nữ anh âu yếm nhiều nhất, hình ảnh bị một người đàn ông khác ôm.


Loại ghen tỵ dường như sắp muốn xé rách trái tim anh, lại một lần nữa mãnh liệt mà ra.

Đáy mắt, vừa mới ngưng tụ một chút ôn nhu, cứ như vậy, tiêu tan không còn.

Không có biện pháp, không có biện pháp quên mất hình ảnh như vậy.

Dù cho, mẹ anh đã giải thích cho anh.

Lý trí biết, anh nên tiếp nhận lý do Tiểu Lạc đến gần Việt Trạch.

Nhưng mà, ham muốn chiếm hữu và ghen tỵ mãnh liệt, để cho anh không có biện pháp dễ dàng tha thứ toàn bộ.

Thậm chí anh còn tưởng tượng qua, sau khi cùng cô hòa thuận, lại có quang cảnh hạnh phúc như thế nào.

Nhưng mà không được….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi