THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Lục Dục Thần nhìn người phụ nữ ngủ trên giường ôn nhu điềm tĩnh, cực lực áp chế khát vọng đáy lòng đối với cô.

Có đôi khi, thật sự anh rất muốn, cái gì cũng không quản, liều lĩnh ôm Tiểu Lạc như vậy.

Nhưng mà, hình ảnh cô bị người đàn ông kia ôm, cuối cùng vào lúc này, chợt lóe lên.

Cái loại này phát ra từ trong nội tâm, khó có thể điều khiển, tự động phẫn nộ và ghen tị, vào lúc này tràn đầy khoang ngực.

Anh…không có biện pháp khống chế con cự thú trong lòng mình.

Nếu như tiếp tục, một ngày nào đó, sẽ xúc phạm tới cô.

Và với như vậy, không bằng, giữ một khoảng cách.

Người đàn ông bàn tay to, bất chợt, phủ lên trên mặt đỏ ửng mềm mại nhãn nhụi của cô.

Cảm xúc quen thuốc trong tay, để cho anh hoảng hốt trong lòng.


Tiểu Lạc của anh…Sâu thẳm tầm mắt, dừng lại ở đôi môi anh đào mềm mại của cô.

Chậm rãi, một cái hôn dịu dàng quý trọng, bao phủ lên.

…Lại một đêm không ngủ.

Sáng này thứ hai, khi Đường Tâm Lạc từ từ tỉnh lại, cảm thấy ngủ vô cùng thoải mái.

Cũng không biết tại sao, áo ngủ trên người lại lộn xộn như vậy.

Ưm, áo ngủ tơ tằm, quả nhiên là quá trơn rồi.

Nhưng mà đi ngủ thế thôi, lại trơn lộn xộn, thiếu chút nữa che không được thân thể.

Đường Tâm Lạc tưởng rằng tư thế ngủ của mình không tốt, không muốn nghĩ quá nhiều, rửa mặt sau đó thay đổi bộ quần áo xuống lầu.

Quả nhiên, vú Trương nói, sáng sớm Lục Dục Thần đã ra cửa đi làm.

Lúc đi còn cố ý dặn dò, nhất định Đường Tâm Lạc phải ở nhà, không thể chạy loạn.

A, cô biết.

Yên tĩnh, lại thêm giam cầm.

Nhưng mà không sao cả, ai làm cho cô chỉ là “Hàng” mà thôi, kim chủ đại nhân sắp xếp như vậy, cô chịu đựng bảy tháng là được.

Nhiều nhất là không thể đi phim trường bên kia.

Nhưng mà phim trường có Tô Tình và Lâm Thiến nhìn chằm chằm, cô trên danh nghĩa là nhà sản xuất trên, có đi hay không cũng không có quan hệ.


Huống chi, liền tính Việt Trạch làm rõ tai tiếng, nhưng sau khi anh ta làm ra thông báo như vậy, chính mình vẫn làm tránh cho nghi ngờ.

Đường Tâm Lạc ăn cơm xong, một ngày thoải mái ở trong biệt thự.

Lại không biết, cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Có người phụ nữ, trải qua một loại hành hạ giống như ác mộng.

*“Anh…Các anh là ai, các anh buông ra!”Trong một chiếc xe tải trắng, Vạn Vi Vi hai tay bị trói chặt đang vùng vẫy khổ sở.

Cô vừa mới từ trong hôn mê tỉnh lại.

Rõ ràng trước lúc hôn mê, cô còn đang ở trong bệnh viện.

Nhưng mà, khi tỉnh lại, lại bị người ta trói chặt hai tay, ném ở chiếc xe tải hỏng trên chỗ ngồi trước.

“Đàn bà thối, ngậm miệng cho ông đây!” Người đàn ông bên cạnh vạm vỡ đầu trọc, một cái tát đánh vào mặt Vạn Vi Vi, đánh thẳng vào mặt cô ta đem cả người đụng vào cửa kính xe.

Chỉ tiếc, trên cửa kính xe màu đen, từ bên ngoài, căn bản thấy không rõ tình hình bên trong.

“Này, anh nhẹ tay một chút.


Người phụ nữ này còn mang về cho lão đại…đừng làm hư!”Người đàn ông mặc áo khoác hoa ô vuông, vẻ mặt bỉ ổi nâng Vạn Vi Vi dậy, mi mắt nhìn chằm chằm xem cô ta.

Ôi, nếu không phải trước hết mang về cho lão đại nếm một chút, hiện tại anh ta thực hận không thể ở trong này đem người đàn bà thối này cho làm.

“Hu…Các anh…Rốt cuộc các anh là ai?” Lúc này Vạn Vi Vi đã luống cuống, đầu của cô bị đánh cho choáng váng, khóe miệng cũng chảy máu.

Biết không thể dùng lực, chỉ có thể mềm mại , làm bộ dạng như thanh thuần đáng thương.

Quả nhiên, thấy cô ta thành thật, người cao lớn đầu trọc cũng không động tay với cô ta.

Mà hung tợn nói: “Đừng giả bộ hồ đồ với ông đây, mẹ anh ta đã đưa tiền cho bang Thanh Long chúng tôi thay bà ta bán mạng giết người, cô sẽ không biết chúng tôi là ai?”Cái người cao lớn đầu trọc nói xong, vén ống tay áo lên, lộ ra một cánh tay.

Trên cánh tay, rõ ràng hoa văn là một Thanh Long.

Bang Thanh Long!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi