THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Âm thanh trầm thấp dễ nghe của anh vang lên bên tai.

"Đúng, cô xem đi, nếu có vấn đề thì nói."

Anh nhìn cô, ánh mắt chứa hàm ý sâu xa.

Hợp đồng này là luật sư giỏi nhất viết ra, ngoài anh ra, nếu không phải người chuyên nghiệp thì không có khả năng nhìn ra bất kỳ vấn đề gì.

Quả nhiên, Đường Tâm Lạc chỉ nhìn qua loa rồi lắc đầu:

"Tôi xem rồi, không vấn đề gì, tất cả yêu cầu đều hợp lý."

Hợp đồng này viết rất rõ ràng.

Nếu như bọn họ ly hôn, anh sẽ đền bù cho cô một trăm triệu và một ngôi biệt thự.

Cho dù cô có ngoại tình, thì cô vẫn được bồi thường hai ngàn vạn.

Lục Dục Thần là lão hồ ly, không phải công tử mới lớn, không có chuyện anh sẽ chia cho người khác một nửa gia sản vì chuyện này.

Mặc dù cô có đi quá giới hạn, cũng rộng lượng cho cô hai ngàn vạn tiền chia tay, như vậy cũng hết lòng hết nghĩa rồi.

Lúc này Lục Dục Thần bổ sung thêm một câu:

"Mất trang đầu chỉ là tổng quát, cô xem rồi ký tên. Quan trọng là trang cuối, cô nên đọc kỹ một chút."

Đường Tâm Lạc nghe Lục Dục Thần nói, lập tức lật tới trang cuối hợp đồng.

"Kỳ hạn kết hôn là một năm, sau một năm lấy lý do không hợp nhau ly hôn. Sau khi ly hôn, dựa theo hợp đồng đền bù cho đối phương, về sau, không liên quan gì đến nhau."

Đường Tâm Lạc kinh ngạc, sửng sốt thật lâu mới nói:

"Vậy, chúng ta chỉ giả kết hôn?"

Lục Dục Thần nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, gật đầu.

Thấy Lục Dục Thần chắc chắn, cô liền lâm vào trầm tư.

Vừa rồi cô còn hoang mang, nghĩ Lục Dục Thần sao có thể cưới một người phụ nữ đã từng kết hôn. Cho dù lần đầu tiên của cô là cho anh, nhưng vấn đề là thanh danh, không dễ nghe chút nào.

Thì ra sự thật là như vậy, ngược lại Đường Tâm Lạc cảm thấy dễ chấp hơn.

Trong giới nhà giàu quyền thế, những bản hợp đồng này xảy ra như cơm bữa, thậm chí có người còn hợp đồng sinh người thừa kế, nhưng đến cuối cùng vẫn làm bạn bè gặp mặt nói chuyện với nhau như thường.

Không phải Đường Tâm Lạc không thể chấp nhận hợp đồng này, chỉ là...

"Trong một năm ngắn ngủi mà tôi ly hôn đến hai lần...." Cô lẩm bẩm, muốn đứng dậy thì bị anh ôm chặt hơn.

"Anh, thả tôi ra...Tôi phải suy nghĩ một chút..."

Anh không thả cô đi, còn giữ chặt cô hơn nữa:

"Không sao, cô cứ từ từ suy nghĩ, không vội."

Giống như muốn mê hoặc cô, Lục Dần Thần ghé sát vào tai cô, dùng giọng trầm thấp dụ dỗ 

"Trở thành Lục phu nhân, dù chỉ là hợp đồng, tôi cũng sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn, giúp cô đoạt lại Đường gia, giúp cô giáo huấn đám người không thức thời kia."

"Còn Lục Kình Hạo, chẳng qua anh ta chỉ là một nhánh nhỏ của Lục gia. Nếu như cô gả cho tôi, cô nói xem..Khi nhìn thấy cô, anh ta sẽ làm gì?"

Đường Tâm Lạc ngây ngốc lắc đầu.

Lục gia là gia tộc tồn tại trăm năm, bên trong bọn họ xưng hô thế nào cô cũng bó tay.

Lục Dục Thần câu môi cười tà, nâng cằm cô lên:

"Bọn họ chỉ có thể hèn mọn đứng một bên nhỏ bé như những con kiến hôi, ngay cả tư cách mở miệng cũng không có. Nếu cô vui vẻ, có thể cho bọn họ nịnh nọt lấy lòng. Còn nếu không vui, thì đá văng bọn họ ra là được."

Lục Dục Thần hoàn toàn làm Đường Tâm Lạc động tâm.

Kết hôn một năm, thứ cô nhận được toàn là đau khổ.

Bây giờ có Lục Dục Thần chống lưng, đừng nói là một năm, chỉ nửa năm thôi cũng đủ thời gian cho cô lấy lại tất cả.

Cô sẽ trả thù những người đã khi dễ cô.

Cặp mắt anh đào hơi hơi sáng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh:

"Được, tôi đồng ý!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi