THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Lục Dục Thần bị cô ta chủ động ôm lấy, đáy lòng không khỏi nổi lên một trận chán ghét.

Nhưng bàn tay vừa mới đụng tới cánh tay của cô ta, muốn đẩy ra thì Cố Huyên Nhi trong ngực anh đã thở dốc vì bất ngờ.

“A….

Đau….

.

Dục Thần, chỗ đó đau lắm, anh đừng chạm vào!”Lục Dục Thần lập tức cảm thấy kỳ quái.

Anh vừa rồi chỉ chạm nhẹ vào tay Cố Huyên Nhi, còn chưa dùng lực, sao có thể đau được?Hai tròng mắt tức khắc trầm xuống, cũng mặc kệ Cố Huyên Nhi ngăn trở, trực tiếp đem ống tay áo cô ta kéo lên.

“Dục Thần, đừng…… Đừng nhìn……Xấu lắm….

Thật sự rất xấu!” Cố Huyên Nhi khóc lê hoa đái vũ, liều mạng ngăn cản Lục Dục Thần.


Chỉ là sao cô ta có thể địch nổi sức lực của một người đàn ông được.

Ống tay áo dễ dàng bị kéo lên.

Lộ ra cánh tay nhỏ trắng đến mức gần như trong suốt.

Mà ở trên da thịt tái nhợt đó lại chằng chịt đầy lỗ kim.

Cánh tay của Cố Huyên Nhi gầy yếu đến chỉ dư lại bộ xương và tầng da mỏng.

Lục Dục Thần nắm cổ tay cô ta, chỉ cảm thấy nhẹ bẫng, như không hề có trọng lượng.

Một cô gái suy yếu như vậy lại vẫn có người làm ra chuyện tàn nhẫn với cô ấy được.

Lục Dục Thần nhìn cánh tay dường như không có miếng thịt nào của cô ta, ánh mắt đen nhánh hiện lên sự thô bạo.

“Đây là có chuyện gì!?” Anh hỏi.

Sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

“Em….

”Cố Huyên Nhi sợ tới mức cả người run lên, giống như bị hù dọa cực độ, không dám lên tiếng.

Dù là vậy thì lúc này phải ôm Cố Huyên Nhi cũng làm anh cảm thấy không thoải mái.

Lục Dục Thần cố gắng đè xuống cảm giác đó.

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Huyên Nhi, kiên nhẫn trấn an: “Được rồi, yên tâm đi, không có việc gì.

Đừng sợ, nói cho anh biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”Cố Huyên Nhi được anh sắp xếp ở phòng bệnh VIP này, theo lý thuyết sẽ không thể bị ngược đãi.


Trừ phi là do anh đã sắp xếp sai nên mới để cô chịu sự đối xử này.

Lục Dục Thần ngữ khí không lạnh lùng như ban đầu, ngược lại mang theo trấn an dịu dàng, điều này làm cảm xúc của Cố Huyên Nhi cũng dần ổn định lạiỞ trong lồng ngực Lục Dục Thần, hốc mắt cô ta tràn ngập hơi nước, chậm rãi kể lại cho anh biết.

Thì ra tin tức Mạnh Trạch biết được từ bệnh viện đều là giả.

Cố Huyên Nhi cũng không phải cô gái không hiểu chuyện.

Cô ta biết công việc Lục Dục Thần bận rộn, không có khả năng ở bệnh viện với cô ta gần một tháng được.

Cho nên dù khi mở mắt ra không thấy Lục Dục Thần thì Cố Huyên Nhi cũng chưa từng ầm ĩ.

Bất hạnh chính là.

Tuy rằng Lục Dục Thần tốn rất nhiều tiền để chữa bệnh cho cô, nhưng anh lại ở Trung Quốc, mọi việc nằm ngoài tầm tay anh.

Cố Huyên Nhi không may vào bệnh viện này, vậy mà lại gặp phải bác sĩ cực đoan phân biệt chủng tộc.

Bọn họ thấy Cố Huyên Nhi thân thể suy yếu, tính cách lại mềm yếu nhát gan.

Bên người trừ Thẩm Uyển ra thì chỉ có hộ lý.


Vì thế liền thu mua hộ lý, thường dùng kim tiêm tới hành hạ Cố Huyên Nhi.

Thậm chí còn tiêm cho cô thuốc không chế tinh thần.

Cố Huyên Nhi tỉnh lại sau giải phẫu lại thường lâm vào ngủ say, chính là do bị tiêm loại thuốc này.

Cũng hiểu được vì sao mỗi lần Thẩm Uyển tới đây, phần lớn thời gian Cố Huyên Nhi đều đang ngủ.

Trong đó có mấy lần cô tỉnh táo, nhưng hai bác sĩ kia lại có khuynh hướng ngược đãi, nên họ làm trò trước mặt Thẩm Uyển, giả vờ tiêm thuốc trị liệu cho cô ta.

Cô không có cách nào chỉ có thể giãy giụa, bởi vậy mới làm Mạnh Trạch và Thẩm Uyển cho rằng cô ta bởi vì không thấy Lục Dục Thần nên mới không chịu phối hợp trị liệu.

“Sự tình…… Chính là như vậy……” Cố Huyên Nhi nhào vào trong lòng Lục Dục Thần, nghẹn ngào nói.

“Dục Thần, em sợ lắm, thật sự sợ lắm….

Em cho rằng cả đời này cũng không còn được gặp anh, anh dẫn em đi đi, dẫn em đi được không?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi