THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Không biết mình đã ngủ bao lâu, Đường Tâm Lạc chỉ cảm thấy xương cũng muốn nứt ra từng mảnh.

Cô quay người kéo chăn, trên đầu tiếng hấp dẫn của người đàn ông truyền tới: "Tỉnh rồi?"

"Ừ." Cô đáp theo bản năng, bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm.

Dưới giường, có gì đó cứng cứng, không thoải mái chút nào.

Cô đưa tay lục lọi.

Không giống giường, hình như là...

"Em mà còn sờ nữa coi chừng anh làm em ở trên máy bay đó." Âm thanh trong trẻo của Lục Dục Thần hơi khàn khàn, rõ ràng đã bị người nào đó khiêu khích.

Nhất thời Đường Tâm Lạc tỉnh dậy.

Ngước người lên muốn nói gì đó, lại la "A" một tiếng rồi chui vào trong ngực Lục Dục Thần lại.

"Quần áo của em đâu!"

Cô sợ muốn chết.

Tự nhiên cô lại không mảnh vải che thân nằm trên người Lục Dục Thần, vừa rồi cái cứng cứng chính là cơ bắp của anh.

Đánh giá một hồi, ít nhất Lục Dục Thần cũng còn chút lương tâm, còn đắp chăn che cho cô.

"Công ty có chuyện, cần bay tới nước M. Gọi hoài em không tỉnh, đành phải ôm em lên máy bay."

"Cho dù em không dậy thì anh cũng nên mặc đồ cho em chứ!"

Lục Dục Thần lạnh nhạt nói: "Thời gian gấp quá, không kịp.

Đường Tâm Lạc: "..."

Trừ khi cô là đứa ngu mới đi tin lời giải thích của anh.

Huống chi giọng của Lục Dục Thần còn vui vẻ như vậy, người đàn ông tồi tệ này chắc hẳn là cố ý.

Trêu chọc cô, rất vui sao?

Nhìn thấy Đường Tâm Lạc tức giận như vậy, Lục Dục Thần biết, cô gái nhỏ này giận thật rồi.

Chuyến bay đường dài rất nhàm chán, sợ một mình cô ở lại thành phố A bị mẹ làm phiền nên mới đưa cô đi.

Bây giờ nhìn lại, cô gái nhỏ này, còn có thể dùng để đỡ nhàm chán.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi