THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Chỉ tiếc, hai người không dám nhúc nhích, cũng không có vẻ như bọn cướp bên ngoài sẽ không làm khó cho cô.Đường Tâm Lạc và kiều Nhân Nhân vừa mới khó khăn ổn định thân thể thì nghe thấy phía trước có người từ trên xe bước xuống.Tiếng giày giẫm mạnh trên mặt đất xào xạc, chưa đầy một lát liền từ đầu xe đi ra phía sau.-Không ai đuổi theo, nhanh, đem dỡ hàng ra đi.Dỡ hàng, hẳn là ám chỉ bọn họ.Đường Tâm Lạc ý thức được, hàng hóa mà bọn hắn nói đến, chính là cô và Kiều Nhân Nhân.-Tiếp tục giả vờ chóng mặt, đừng nhúc nhích.Kiều Nhân Nhân lặng lẽ nhắc nhở bên tai cô, một giây sau, nắp xe phía sau được mở ra.

Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân trước mắt che miếng vải đen, nhưng vẫn có thể cảm giác được có chút ánh sáng yếu ớt lọt vào.-Mẹ kiếp, chúng mày làm ăn kiểu gì vậy, lại bắt đến hai người?Một người trong bọn cướp nói giọng phía Bắc, sau khi thấy hai cô gái trong thùng xe liền lộ vẻ bất mãn.Một người đàn ông khác nói với giọng không mấy quan trọng:-Lão đại, dù sao một người cũng là bắt cóc, hai người cũng là bắt cóc.

Lúc ấy hai cô ta ở cũng nhau, bắt một người, người còn lại sẽ sớm tỉnh dậy, lúc đó không phải phiền toái sao...!Vì vậy tôi đã bắt luôn hai người.-Bắt hai người cùng một chỗ mới phiền toái.Người đàn ông giọng bắc xem xét Kiều Nhân Nhân vài lần, vẻ mặt khó chịu đối với những người còn lại nói.-Đổi xe, đem hai cô ta sang xe kia đi.


Cho Nhị Hổ chuẩn bị, theo kế hoạch lái một chiếc xe khác đến nhà máy sửa chữa.

Tao đi gọi điện thoại, lập tức quay lại.Bọn cướp này bao gồm cả lái xe tổng cộng sáu người.

Tên nói giọng bắc rõ ràng là lão đại.Mấy người còn lại nghe được mệnh lệnh của hắn, lập tức vận chuyển Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân đang "hôn mê" sang xe khác.Thủ lĩnh bọn cướp đi đến một bên, bấm số gọi điện.Điện thoại đầu bên kia đổ chuông một tiếng, lập tức đã được đối phương bắt máy.-Người đã có chưa?Một giọng nữ thùy mị dịu dàng nhưng có chút khẩn trương từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.Thủ lĩnh bọn cướp sửng sốt một chút, không thể ngờ được, chủ mưu trù hoạch bắt cóc lần này lại là phụ nữ.Hèn gì người ta lại có câu, cây kim sau đuôi ong vàng, độc nhất là lòng dạ đàn bà.Quả nhiên là đắc tội người nào, cũng đừng đắc tội với phụ nữ.-Trói đến rồi.Thủ lĩnh bọn cướp cũng không kéo dài, trực tiếp cho ra đáp án:-Chỉ là...-Chỉ là cái gì...!Anh đừng nói là đã gây phiền toái gì đấy!Cố Huyên Nhi đầu bên kia điện thoại đột nhiên căng thẳng lên.Cô ta tuyệt đối không muốn từ trong miệng đối phương nghe được bất luận điều gì ngoài ý muốn.-Yên tâm, cũng không phải chuyện to tát gì.


Chỉ là thủ hạ của tôi lúc bắt cóc không cẩn thận đã bắt nhiều hơn một người.

Hình như là cái người mà cô đã cho chúng tôi theo dõi, đại tiểu thư Kiều gia gì đó.Tuy rằng việc bọn hắn làm đều là đao kiếm đổ máu mua bán, nhưng đụng đến môt gia tộc như Kiều gia, nếu như có thể không đắc tội, bọn hắn sẽ cố gắng hết sức làm vậy.Dù sao, đắc tội Lục gia cũng đã quá sức bọn họ rồi.-Tôi đặc biệt gọi điện thoại tới đây, chính là muốn hỏi một chút, có muốn đem thả cô ta hay không.

Mang theo nhiều người cũng bất tiện cho chúng tôi.-Không được, không cho phép thả!Cố Huyên Nhi không chút nghĩ ngợi, quyết đoán từ chối đề nghị của đối phương.-Hiện tại thả cô ta đi thì cô ra nhất định sẽ lập tức báo động.

Cảnh sát còn không phải đáng sợ nhất, Lục gia thế lực quá mạnh mẽ, mấy người có chạy xa đến đâu cũng sẽ bị Lục gia bắt lại thôi!Trước lúc gạo đã nấu thành cháo, cô ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào phá hỏng kế hoạch của mình.Đến Kiều Nhân Nhân cũng không!Cố Huyên Nhi cầm chặt điện thoại, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn và điên cuồng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi