THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Bệnh viện Đệ Nhất: Trong phòng khám của bác sĩ.

“Diana, rốt cuộc em làm cái quỷ gì vậy? Anh vừa nghe nnói người đàn ông ngoài kia chính là Lục Dục Thần! Lục Dục Thần em có biết không? Đế vương ở thành phố A, người này mà em cũng dám trêu vào!”Tiết Minh tức ggiận đem ảnh chụp xi ti não của Đường Tâm Lạc đến trước mặt Diana.

“Ai nha, đàn anh, anh đừng giận….

Lục Dục Thần thì sao chứ, cũng chỉ là một kẻ tra nam! Anh yên tâm, cũng không phải là nói dối, anh xem! ở đây rõ ràng có khối máu bầm mà!”Diana duỗi tay khoác lên vai Tiết Minh, dùng tay chỉ lên ảnh.

Nhẹ giọng trấn án, “Đàn anh, dù sao bây giờ người cũng đã lừa, người cũng đã nơi! anh làm người tốt thì làm đến cùng đi, giúp em lần này thôi!”“Em…”Tiết Minh bị Diana chọc giận đến mức muốn hộc máu.

Nếu không phải bọn họ là cùng thầy, quan hệ thân thiết, anh ta thật sự không muốn quản chuyện của Diana.

“Mặc kệ thế nào, máu bầm ở vị trí này không có khả năng khuến người bệnh duy trì trạng tháu hôn mê sâu.

CHỉ cần Lục Dục Thần nghi ngờ, tìm chuyên gia để hội chuẩn, chuyện này chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.

”Còn có, cô ấy còn đang mang thái 14 tuần, các em định làm thế nào, chẳng lẽ cứ nằm trên giường bệnh giả vờ hôn mê đến khi sinh sao?Tuy rằng không phải chưa từng xảy ta chuyện này, người mẹ đang hôn mê vẫn có thể mổ lấy em bé ra.

Nhưng người bệnh rõ ràng đang có ý thức, cách giải quyết này quả thực không đưỡ.


“Đương nhiên sẽ không!” Diana không chút nghĩ ngợi liền phủ định lời nói của Tiết Minh.

“Nếu làm như vậy, đến khi sinh con ra mà còn chưa ly hôn, tên tra nam kia sẽ cướp con càng dễ.

”“Vậy rốt cuộc em muốn làm thế nào? Diana chuyện nói dối này không thể duy trì được lâu!”“Anh yên tâm đi, em cùng T m lạc đã có cách giải quyết, anh giúp chúng em hai ngày là được rồi.

”*Bởi vì đầu Tâm Lạc bị thương, mà bệnh viện Đệ nhất nổi tiếng với khoa não, nên Lục Dục Thần cũng không chuyển viện cho cô.

Trong phòng bệnh, Đường Tâm Lạc vẫn nằm trên ggiường không có ý thức.

Lục Dục Thần ngồi ở mép giường, đã vài ngày không quan tâm đến dung mạo cuối cùng cũng khôi phục lại như xưa.

Từ sau khi Đường tâm lạc mất tích, Lục Dục Thần liền không thèm cạo râu.

Mà bây giờ anh mới có tâm trạng tắm rửa cho chính mình.

Dù sao.

Tiểu LẠc của anh nhất định sẽ tỉnh lại.


Đến khu Tiểu Lạc tỉnh lại nếu thấy anh lôi thôi, nhất định sẽ ghét bỏ anh.

Cho dù thế nào, anh cũng muốn dùng trạng thái tốt nhất để chào đón cô.

Còn đang nghĩ ngợi, cô gái nằm trên giường bỗng nhiên giật giật ngón tay.

Lục Dục Thần còn tưởng mình nhìn nhầm rồi.

Một lát sau ngón tay của Đường tâm Lạc lại giật giật.

“Tiểu Lạc…” Anh gần như không tin vào mắt mình, thở nhẹ một tiếng, lại im lặng.

ANh sợ kinh động đến cô, anh sợ dọa Tiểu Lạc.

Nếu làm cô sợ, cô không tỉnh lại thì làm sao bây giờ.

Lại đợi thêm một lúc, Lục Dục Thần lại phát hiện, không chỉ ngón trỏ Đường Tâm Lạc động đậy mà ngay cả mí mắt cũng chớp chớp.

Đáy lòng của Lục Dục Thần không ức chế nổi mừng như điên.

Không chớp mắt nhìn Đường Tâm Lạc.

Vài giây say, anh thật sự ̣ được như ý nguyện nhìn thấy đôi mắt hoa đào kia mở ra.

Tiểu Lạc của anh, cô thật sự đã tỉnh!Lục Dục Thần kích động ấn chuông ở đầu giường, ôn chặt lấy cô, “Tiểu Lạc Tiểu Lạc,! em rốt cuộc cũng đã tỉnh…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi