THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Đường Tâm Lạc ở nhà nghỉ ngơi.Trong ngày, Tô Tình dẫn theo một vị khách ngoài dự kiến đến thăm cô.“Tâm Lạc, đây là em gái của Kiều Mạc Hàn.

Cô ấy trước đây bị bắt cóc cùng cậu, khoảng thời gian trước cũng phải nằm viện, nghe kể chuyện của cậu nến mới muốn đến đây thăm.”Kiều Nhân Nhân đối với người mất trí nhớ như Đường Tâm Lạc là hoàn toàn xa lạ.Nhưng bộ não đối với chuyện mất trí nhớ cũng rất kỳ lạ.Những hành động của Kiều Nhân Nhân lúc bị bắt cóc cô vẫn nhớ rõ.Đây là một cô gái lương thiện lại dũng cảm, dù ngày thường tính tình có hơi tiểu thư nhưng lúc nguy nan thì mới thấy rõ được phẩm chất của cô ấy.“Em gái của Kiều thiếu gia….?” Đường Tâm Lạc cong môi, cười với Kiều Nhân Nhân.“Ngại quá, tôi thất sự không có ấn tượng.

Cô tên là gì?”“Tôi là Kiều Nhân Nhân, Đường tiểu thư, tuy cô không nhớ được chuyện gì.


Nhưng tôi…..

Tôi hôm nay là cố ý đến nhận lỗi với cô.”Kiều Nhân Nhân nhìn Đường Tâm Lạc, hốc mắt liền đỏ lên.Cô ấy đột nhiên cúi đầu trước Đường Tâm Lạc : “Đường tiểu thư, rất xin lỗi.

Nếu không phải bởi vì tôi cô cũng không bị bắt cóc, cũng không vì vậy mà mất đi ký ức.

Tôi sau khi biết tin cô mất trí nhớ thì áy náy lắm…..Lúc ấy là tôi kéo cô đến hoa viên nói chuyện, nế không phải như vậy cũng sẽ không bị mấy kẻ bắt cóc đó thừa nước đục thả câu.”Đường Tâm Lạc và Tô Tình không dự đoán được Kiều Nhân Nhân sẽ đột nhiên nức nở như vậy.Hai người đều hết hồn, nâng Kiều Nhân Nhân lên.“Kiều tiểu thư, cô đừng như vậy…..Cô xem, thân thể tôi hiện tại rất tốt, cô cũng đâu biết hoa viên có nguy hiểm, chuyện này không thể trách cô được…..”“Không phải, tôi vốn không nên dẫn cô đến.


Tôi….tôi….” Kiều Nhân Nhân khó mà bình tĩnh được, nghĩ đến những gì Kiều Mạc Hàn nói.Lại liên tưởng đến lúc ở trên xe, bọn bắt cóc có nói qua ba chữ ‘Nhà họ Thẩm’.Ánh mắt Kiều Nhân Nhân nhìn Đường Tâm Lạc càng thêm áy náy.Lời anh hai nói chẳng lẽ là thật?Chuyện này dù không phải chị Huyên Nhi đứng phía sau thì cũng là do mẹ chị Huyên Nhi xuống tay?Không, sẽ không…… Chị Huyên Nhi tốt như vậy, sao có thể làm ra chuyện này.Kiều Nhân Nhân lời đến miệng lại nuốt xuống.Bất luận thế nào, trừ khi anh hai bắt được bọn bắt cóc, từ trong miệng gã đào ra được thân phận người đứng sau màn.Nếu không cô tuyệt đối không tin chuyện này có liên quan đến Cố Huyên Nhi.“Nhân Nhân, cô làm sao vậy?” Tô Tình thấy Kiều Nhân Nhân đột nhiên thẩn thờ, nhẹ nhàng gọi: “Cô thật sự không cần áy náy đâu, trước đó không phải tôi đã nói rồi sao.

Tâm Lạc không phải người keo kiệt, cô cũng không phải cố ý, đừng khổ sở.”“Đúng vậy, Kiều tiểu thư.

Cô gọi là Kiều Nhân Nhân đúng không? Tôi về sau cũng bắt chước Tiểu Tình gọi Nhân Nhân đi.” Đường Tâm Lạc chủ động giữ chặt tay Kiều Nhân Nhân, đối với cô ấy lộ ra ý cười.“Nhân Nhân, nếu chúng ta từng cùng nhau bị bắt cóc, cũng coi như là đồng hoạn nạn rồi.

Từ nay về sau gọi cô Nhân Nhân, cô cũng kêu tôi Tâm Lạc đi được không?” Kiều Nhân Nhân ngẩn ngờ nhìn Đường Tâm Lạc cười xinh đẹp, không khỏi gật đầu: “Được, chúng ta làm bạn tốt!”Trước khi tra ra manh mối, thì để cô đến bảo về Đường Tâm Lạc đi.*Cùng lúc đó, phi cơ tư nhân chuyên trang bị thiết bị chữa bệnh cũng đang đang bay từ nước M qua Trung Quốc.Cố Huyên Nhi trên phi cơ đã biết Đường Tâm Lạc và Lục Dục Thần cãi nhau, hơn nữa còn định ly hôn.Khóe miệng câu ra một nụ cười gian trá.A, Trung Quốc, Cố Huyên Nhi tôi đã trở lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi