THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


“Dục Thần, xin lỗi…Em tùy tiện trở về có phải làm anh thấy bối rối không? Chuyện của chúng ta chắc là anh đã nói với Đường tiểu thư rồi….

Cô ấy nếu cùng anh ký kết hiệp nghị rồi chắc là sẽ không để ý đến em đâu phải không?”Tống Tú Lan nói, Đường Tâm Lạc và Lục Dục Thần hình như nảy sinh mâu thuẫn, cô đã dọn về nhà họ Đường.

Giờ phú này, cô ta cố ý nhắc đến Đường Tâm Lạc là để cho Lục Dục Thần nhớ rõ Đường Tâm Lạc rất tùy hứng và không hiểu chuyện thế nào.

Lại đối lập với người hiểu lòng người như cô ta.

Nói không chừng anh sẽ đem cô ta đến nhà họ Lục ở.

Cô ta nghĩ rất tốt, nhưng ai ngờ nghe cô ta nhắc đến Đường Tâm Lạc.

Lục Dục Thần vốn dĩ đã lạnh lùng.

Sau khi nghe Cố Huyên Nhi đề cập đến Đường Tâm Lạc thì nháy mắt lại càng thêm âm trầm lạnh lẽo hơn lúc nãy.

Anh nghiêng đầu nhìn cô ta, che lại sương lạnh trong đáy mắt : “Những chuyện này nói sau đi, Mạnh Trạch, đưa Cố tiểu thư lên.

”“Dục Thần….

.

” Cố Huyên Nhi không biết mình nói sai chỗ nào.

Rõ ràng vừa rồi ở trung tâm chữa bệnh, thái độ của anh đối với cô ta còn ôn hòa săn sóc mà.

“Có chuyện gì hôm khác nói, lên đi.

”……Cố Huyên Nhi buồn bực không vui nhưng cũng bị Mạnh Trạch ‘mời’ lên.


Sau khi Mạnh Trạch xuống lại, Lục Dục Thần nhịn không được hỏi: “Mạnh Trạch, cậu ra chủ ý gì mà một chút tác dụng cũng không có vậy?”“Tâm Lạc chẳng những không bị kích thích.

Tôi xem ra cô ấy vẫn bình tĩnh lắm….

.

Cậu có thấy không, cô ấy rõ ràng xem tôi như người xa lạ.

”Mạnh Trạch biết hiện tại nói không đúng sẽ làm Lục gia tức giận hơn.

Chỉ có thể châm chước nói: “Lục gia, anh tối hôm qua nổi giận đùng đùng trơ về, lại nói thiếu phu nhân giả bộ mất trí….

.

Tôi cũng không muốn nhìn anh và thiếu phu nhân chiến tranh lạnh nên mới nghĩ ra biện pháp này.

”“nhưng mà….

.

” Nói đến đây, Mạnh Trạch không khỏi đè thấp tiếng nói, trong giọng nói còn mang theo oán trách : “Tôi chỉ để anh nghĩ cách kích thích thiếu phu nhân thôi.

Nhưng mà anh cũng không nên kích thích bằng cách này chứ….

Cố tiểu thư cũng trở về rồi, ngài cũng hơi quá….

”“Sao, bây giờ cậu lại oán trách tôi?” Gương mặt anh tuấn của nam nhân hơi trầm xuống.

Tầm mắt lạnh băng rơi xuống người Mạnh Trạch.


“Không, không dám….

Chỉ là tôi cảm thấy Lục gia làm vậy chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng.

”“Hừ.

” Lục Dục Thần lạnh lùng hừ một tiếng, trên mặt không muốn thừa nhận sai lầm của mình nhưng đáy lòng đã trở nên ảo não.

Buổi sáng anh đã nhận được điện thoại của Vú Trương, biết Đường Tâm Lạc đến chỗ Diana nên trong lòng sốt ruột muốn đến thăm.

Nhưng là nghĩ đến sự cố chấp lừa gạt tối hôm qua của cô, vẫn cảm thấy nuốt không trôi được.

Vừa lúc này Cố Huyên Nhi gọi đến.

Nói cho anh cô ta đang ở thành phố A.

Không chỉ như thế, anh họ Cố Huyên Nhi lại là Việt Trạch.

Mà vừa lúc Cố Huyên Nhi sau khi từ nước M đến thành phố A, nơi đầu tiên muốn đến lại là trung tâm chữa bệnh của Diana.

Vốn muốn kích thích Đường Tâm Lạc một chút.

Trải qua tối hôm qua, anh có thể khẳng định chắc chắn Đường Tâm Lạc không mất trí nhớ.

Chỉ cần làm cô giáp mặt chất vấn là anh có thể thuận thế vạch trần chuyện cô giả mất trí, sau đó không quản mọi chuyện mà đem cô trói lại về nhà.

Nhưng mà….

Anh lại xem nhẹ quyết tâm của Đường Tâm Lạc.

Cuối cùng thì lúc Tiểu Lạc bị bắt cóc đã xảy ra chuyện gì?Vì sao từ sau khi bị bắt cóc cô lại đột nhiên trở nên kháng cự mình.

Lục Dục Thần không khỏi lâm vào suy nghĩ sâu xa….

.

Xem ra để vãn hồi thì cần phải nghĩ cách khác.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi