Đường Tâm Lạc cho rằng dù có thấy Lục Dục Thần thì cũng chỉ đơn giản là đàm phán.
Nhưng cô hiển nhiên đã xem nhẹ chấp niệm của Lục Dục Thần với cô.
Thư ký Trương Lị đã lâu không gặp dẫn cô vào trong văn phòng.
“Thiếu phu nhân, cô ngồi chờ một chút, boss đang có cuộc họp bị kéo dài, xong sẽ lập tức lại đây.
”Đường Tâm Lạc muốn nói mình không phải thiếu phu nhân nhưng Trương Lị sau khi thấy cô ngồi vào sô pha thì cũng đi mất rồi.
Một lát sau đã trở lại.
Trong tay bưng theo một ly sữa bò.
Trương Lị đặt sữa bò lên bàn: “Thiếu phu nhân, đây là boss dặn tôi đem đến cho cô.
Thai phụ phải bổ sung canxi, gần đến rét tháng ba rồi, bên ngoài lạnh lắm, cô uống đi cho ấm người.
”Thời tiết đầu mùa xuân thật sự có hơi lạnh.
Đường Tâm Lạc từ ngoài tiến đến, trên người đu mang hơi lạnh.
Tuy rằng không muốn tiếp nhận ‘ý tốt’ của Lục Dục Thần, nhưng thái độ thân thiết của Trương Lị làm cô không từ chối được.
“Cảm ơn cô, thư ký Trương.
”“Không cần khách khí.
” Trương Lị cười, lạicung kính lui ra ngoài.
Mới ra ngoài, vốn dĩ Lục Dục Thần đang bận rộn ở hội nghị giờ lại đang chờ ngoài cửa.
“Sao rồi?” Lục Dục Thần thấp giọng hỏi.
“BOSS, Thiếu phu nhân hẳn là không mất trí nhớ.
Cô ấy gọi tôi là thư ký Trương, nhưng từ khi cô ấy đến tôi vẫn chưa giới thiệu.
”Đây là Lục Dục Thần cố ý.
Đường Tâm Lạc tuy rằng phòng bị anh, nhưng đối với người khác lại không như thế.
Cho nên sau khi anh biết hôm nay Đường Tâm Lạc đến thì sáng sớm đã dặn dò Trương Lị.
Vừa lúc Đường Tâm Lạc biết được phải gặp Lục Dục Thần nên suy nghĩ luôn không an ổn.
Cho nên vừa rồi mới buột miệng thốt ra ba chữ ‘Thư ký Trương’.
Nghe được Trương Lị nói, mày kiếm của nam nhân chau lại, rồi lại giãn ra.
“Được rồi, cô bảo vệ ngoài cửa đi, đừng cho bất cứ ai đi vào.
”*Đường Tâm Lạc mới vừa uống nửa ly sữa bò,đã nghe được tiếng mở cửa.
Cô nhanh chóng buông ly, mím môi, sửa sang lại quần áo.
Không biết vì sao khi phải đối mặt với Lục Dục Thần cô lại hơi khẩn trương.
Nhìn đến cửa bị mở ra.
Đầu tiê là một đôi chân thẳng tắp thon dài bước vào, ngay sau đó là thân hình cao lớn của nam nhân xuất hiện ngay tại cửa văn phòng.
Lục Dục Thần nhìn thấy Đường Tâm Lạc ngôi ở sô pha đang thẩn thờ nhìn mình, đáy lòng không khỏi ấm áp.
Tiểu Lạc của anh quả nhiên vẫn đến.
Anh đóng cửa lại, đi đến gần cô.
Đường Tâm Lạc rất tự nhiên đứng lên, tay trái che trên bụng nhỏ, tay phải duỗi về phía nam nhân: “Thần thiếu gia, rất vui khi được gặp anh.
”Người phụ nữ vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn, hoàn toàn bày ra bộ dáng xử lý công việc.
Mày kiếm của Lục Dục Thần nhíu lại, con ngươi đen như mực dừng ở trên mặt cô.
Muốn từ biểu tình của cô nhìn ra sơ hở.
Nhưng làm anh thất vọng chính là, Đường Tâm Lạc nhìn thấy anh lại không hề dao động.
Cặp mắt kia luôn mang theo tươi cười và tình yêu nồng đậm, lúc này lại bình tĩnh đến lạ kỳ.
Đáy lòng chợt căng thẳng, anh cảm thấy, trái tim dường như bị một đôi tay vô hình bóp chặt.
Áp chế cảm giác mất mát nơi đáy lòng, anh cũng thu liễm thần sắc, lấy ra tư thế quyết đoán của tổng tài tập đoàn Hoàng Đình, nghiêm mặt nói: “Tiểu Lạc, anh rất vui khi hôm nay em đến đây.
Nhưng lần này khiến em uổng công rồi.
Hợp tác của chúng ta không cần bàn nữa.
”“Có y gì!” Đường Tâm Lạc nhíu mày, “Lục Dục Thần, anh cố ý hả?”.