THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


"Ưm, thả em ra...Lục Dục Thần, anh.., anh giải thích những lời vừa nói đã!" Cuối cùng Đường Tâm Lạc cũng lấy lại tinh thần."Không thả." Giọng của anh hơi trầm xuống, mang theo một tia khàn khàn gợi cảm."Anh đã nói, em là vợ của anh, cả đời không buông em đâu."Chiêu của Kiều Mạc Hàn truyền thụ rất hữu dụng, anh phải kiên trì tới cùng.Cho dù hôn xong, hai tay vẫn giữ chặt cô.Duy trì tư thế thân mật này.Đường Tâm Lạc thấy anh vô lại như vậy, liền tức đến phun máu.Người đàn ông này, cao hơn cô rất nhiều, tay dài chân dài, anh ôm cô vào ngực không thả, thì cô cũng không có cách nào thoát ra được.Đường Tâm Lạc chỉ có thể lui người về sau, tận lực kéo dài khoảng cách với anh.Vừa lui vừa cảnh giác nhìn anh:"Anh không thả, vậy thì nói cho em biết, lời hồi nãy, có ý gì.

Anh nói tập đoàn Witton là của em, Lục Dục Thần..Đừng nói là anh mua tập đoàn Witton, xong chuyển qua cho em nha?!"Cô muốn cách xa anh, nên cơ bản không muốn thu đồ của anh."Tiểu Lạc thông minh!"Đường Tâm Lạc tức giận, nhưng Lục Dục Thần lại lờ đi, còn thân mật nhéo mũi cô, cưng chiều nói:"Chồng tặng quà cho vợ, là chuyện hết sức bình thường.

Thế nào, có thích quà của chồng tặng không?""Ha ha..Thật xin lỗi, không thích.


Còn nữa, em đã nói rất nhiều lần, em không phải vợ anh, em không nhớ gì cả, ai biết anh có gạt em hay không?!""Tiểu Lạc thật không nghe lời, nếu em không nhớ gì, vậy em nói cho anh biết, sao em lại biết thư ký Trương? Lúc trước gả cho anh, em mới nhận biết cô ta, hả?""Em...Em không biết.

Mà ai nói, em nhớ được cô ta, hôm nay em mới gặp cô ta lần đầu tiên!""Thật sao, vậy tiểu Lạc nói cho chồng biết, vì sao hồi nãy em lại biết cô ta là thư ký Trương? Tiểu Lạc nhà anh lợi hại như vậy sao, bị thương mất trí nhớ hiện tại, nhưng quá khứ lại nhớ được.""Đó là vì...em nghe cô ta nói vậy." Đường Tâm Lạc kiên trì ngụy biện.Kỳ thật cô cũng không nhớ rõ hồi nãy thư ký Trương có giới thiệu bản thân mình với cô không."Đồ ngốc.." Lục Dục Thần nhìn mặt cô đang bối rối, liền biết là cô nói dối, không khỏi cưng chiều xoa mặt cô:"Nói dối cũng kém như vậy, anh nhìn chút là phát hiện rồi.

Em nói..Em đáng yêu như thế, nếu không có chồng bảo vệ, anh làm sao yên tâm được?""Nói cho em biết...Từ đầu đến cuối thư ký Trương chưa từng giới thiệu bản thân mình.


Anh đã nói chuyện với cô ta trước, đây chỉ là thí nghiệm trí nhớ của em chút thôi.

Cho dù thư ký Trương có lỡ lời, thì anh vẫn còn nhiều cách khác thử em.

Cho nên, không cần gạt anh, chúng ta làm hòa, đừng nháo nữa, được không?"Lục Dục Thần chậm rãi nghiêng người, ôm cả người cô vào trong ngực.Anh hết sức nhẹ nhàng ôm cô, nhỏ nhẹ với cô, nhưng mà hơi thở run run, làm lộ tâm trạng đang bất an của anh.Anh rất sợ, sợ tiểu Lạc sẽ từ chối.Anh rất hy vọng tiểu Lạc trở về bên vòng tay của anh.Sau đó tựa vào ngực anh, nhẹ nhàng nói: "Được.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi