-Lục phu nhân, sao bà có thể nhẫn tâm như vậy! Lúc trước bà và cụ bà muốn chia rẽ chúng tôi, bây giờ...!Tôi cũng không mong có được vợ trên danh nghĩa của Dục Thần.
Tôi chỉ mong có thể suốt đời sống cùng anh ấy,dù là...!Dù là tôi sẽ như ngày hôm nay, không danh không phận, tôi cũng không thèm để ý.
Vì vậy, Lục phu nhân tôi xin bà hãy để tôi vào...!Tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến sự tĩnh dưỡng của Dục Thần.
Tôi, tôi chỉ muốn nhìn anh ấy một lát thôi, liếc nhìn một lát thôi cũng được...Hôm nay cô ta nhất định phải vào được đó.Chỉ có bước vào cánh cửa Lục gia trước mặt mọi người, mới có thể để cho người ngoài tin rằng, địa vị của cô ta ở Lục gia mãi mãi không thay đổi.Hiện tại, cô ta còn được Lục Dục Thần mời đến sống cùng ở "Sào huyệt tình yêu" của Lam Loan Nhã Uyển.Thậm chí anh còn đem vợ cả là Đường Tâm Lạc đuổi về nhà mẹ đẻ, trong mắt người ngoài đã là sự thật rành rành.Hôm nay, chỉ cần bước vào cánh cổng Lục gia trước mặt Trác Nhã Dung, sau này người ngoài sẽ cho rằng, địa vị của cô đã được toàn bộ người Lục gia thừa nhận.Đến lúc đó, muốn cho Đường Tâm Lạc từ bỏ địa vị, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.-Cho cô liếc mắt nhìn?Trác Nhã Dung nghe xong tựa như đang nghe chuyện cười thiên hạ, lạnh lùng nói:-Cô dựa vào rễ hành góc tỏi gì mà muốn tôi cho cô vào liếc mắt nhìn? Cố Huyên Nhi, Trác Nhã Dung tôi hôm nay nói cho mà biết, Lục gia này có cô sẽ không có tôi, có tôi sẽ không có cô.
Tôi cũng muốn nhìn xem, Dục Thần có thể vì một người như cô mà dám ngỗ nghịch với mẹ nó không!Trác Nhã Dung hung hăng ném ra những lời này rồi liền mời bảo vệ đến đuổi Cố Huyên Nhi đi.-Lục phu nhân, bà...!Bà không thể đối xử với tôi như vậy...!Tôi là người yêu Dục Thần, bà không thể ngăn cản tôi đến gặp anh ấy...Buông ra, mấy người buông ra —— !Cố Huyên Nhi hoàn toàn không ngờ, Trác Nhã Dung chẳng những không cho cô ta đi vào, mà còn sai người khác ra tay đuổi mình đi.Thế nhưng cô ta là người Lục Dục Thần thích cơ mà!Trác Nhã Dung làm sao dám! ?Cố Huyên Nhi ra sức vung vẩy lấy hai tay, muốn thoát khỏi sự ngăn cản của bảo vệ.
Nhưng thân thể của cô ta gầy yếu, lại đứng trong gió lạnh lâu như vậy, toàn thân đã sớm cứng đờ, tay chân bất lực.Đừng nói những người bảo vệ kia, đến cánh tay của một người to khỏe cũng đã lớn bằng bắp chân của cô ta rồi.
Cho dù chỉ là người bình thường, lúc này muốn xô cô ngã cô cũng ngã rồi.Vì vậy, một trò cười xuất hiện.Đám vệ sĩ Lục gia kinh ngạc phát hiện, bọn họ còn không có dùng lực, thậm chí cũng còn chưa thật sự đụng phải vị Cố tiểu thư kia vậy mà người phụ nữ mảnh mai yếu đuối kia đã trực tiếp ngã trên mặt đất, còn hướng mặt xuống, làm tư thế "ngã gục" vô cùng chướng tai gai mắt.-A, tiểu thư Huyên Nhi, tiểu thu Huyên Nhi ——!Cô Lý thấy Cố Huyên Nhi ngã sấp xuống, cũng nhịn không được nữa, từ sau lưng Trác Nhã Dung vọt ra.-Ai cho mấy người ra tay độc ác như vậy, mấy người làm vậy cũng hơi quá đáng rồi đó!Cô Lý tức giận mắng chửi đám bảo vệ vây quanh Cố Huyên Nhi, lại đem đỡ Cố Huyên Nhi đáng thương mới ngã lên.-Ôi Trời ơi, tiểu thư Huyên Nhi, cô bị thương rồi...Cố Huyên Nhi được cô Lý đỡ lên, đôi lông mày lá liễu đã sớm xoắn lại một chỗ.Cô Lý ngửa bàn tay và nâng cằm cô ta lên, tất cả đều rơm rớm máu.Cố Huyên Nhi cố nén đau nhức, giọng run rẩy nói:-Tôi không sao, cô Lý.
Không phải Lục phu nhân...là tự tôi...Á...-Còn nói không sao!Cô Lý nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô ta, thật sự vì thấy được sự hiền lành của Cố Huyên Nhi nên cảm thấy vô cùng đau lòng..