Editor: Thùy Trang NguyễnTổng thống phu nhân tự mình viết thiệp mời.
Mời mười vị quý phu nhân, tiểu thư đỉnh cấ của Trung Quốc.Tề tụ tại biệt thự của Tổng Thống, tham gia yến tiệcĐây là buổi yến tiệc đầu tiên tổng thống phu nhân tự mình tổ chức sau khi tổng thống nhậm chức.Đây tuyệt đối là đại biểu cho vinh dự của các đại các gia tộc.
Thường ngày, các dạng này tụ hội như thế này, Trác Nhã Dung không thể nghi ngờ chính là vị phu nhân đầu tiên được long trọng mời đến.Mà lần này, lại ngoài sự kiến của tất cả mọi người.
Vị tổng thống phu nhân này, vậy mà không hề phát thiếp mời cho Lục gia.Ngược lại là đem thiếp mời trực tiếp phát cho tiểu thư Cố Huyên Nhi đang tĩnh dưỡng tại biệt thự Lam Loan Nhã Uyển.*"Dục thần, bọn họ chính là cố ý, đây tuyệt đối là cố ý gây sự với mẹ!"Trác Nhã Dung vừa mới biết tin tức, tức giận đến làm bà ném vỡ một bộ ấm trà mà bà yêu quý nhất.Lục Dục Thần hơi nhíu mày, trấn an nói, " Bọn họ không hề làm gì mới khiến cho người kiêng kị.
Hiện tại bọn họ động thủ trước, ngược lại cho chúng ta quyền chủ động.
Mẹ, mẹ yên tâm, đừng vội.""Mẹ biết, nhưng mẹ chính là nuốt không trôi khẩu khí này."Trác Nhã Dung thật bị tức đến quá sức.Kỳ thật bà hiểu, giống như con trai nói, tổng thống Trung Quóc bốn năm bầu chọn một lần.
Cái danh xưng tổng thống này, nói ra uy phong.
Nhưng trên thực tế, thự quyền tại đất nước này ngược lại theo không kịp gia tộc trông coi quân bộ, hoặc là hào môn nắm giữ mạch máu kinh kế của đất nước.Nhưng Lục Hoán Đình đem con gái gả cho một lão đàn ông.
Tên tổng thống mới nhậm chức kia, già đến độ có thể làm cha của Lục Ái Đồng.Muốn nói bọn họ làm như vậy là không có dã tâm, ngu ngốc cũng sẽ không tin tưởng.Lục Dục Thần thấy bà vẫn tức giận, lại khuyên một câu : " Cô ta cũng không phải lần đầu tiên muốn cố ý chọc giận mẹ, mẹ đừng để ở trong lòng."Trác Nhã Dung biết rõ con trai nói rất đúng, nhưng bà vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu!Tuy nhiên có mời bà, bà chắc chắn cũng không đi.
Nhưng bây giờ, không mời bà coi như xong.Hai người phụ nữ kia, thế mà còn đem thiệp mời phát cho Cố Huyên Nhi.
Đây là muốn làm gì, cố ý ra oai ohur đầu với Trác Nhã Dung bà sao?Nghĩ đến Cố Huyên Nhi, Trác Nhã Dung bỗng nhiên ý thức được một vấn đề : " Dục Thần, con nói xem bọn họ mời Cố Huyên Nhi, là vì cố ý khiến mẹ khó chịu, hay là muốn làm gì với Cố Huyên Nhi?"Lục Dục Thần liền mí mắt cũng không nhấc, thản nhiên nói: "Vừa muốn khiến mẹ khó chịu, lại muốn ra tay từ Cố Huyên Nhi."Trác Nhã Dung nghe vậy, nhẹ gật đầu : " Như vậy, cách làm trước đây của con là đúng.
Nếu để cho bọn họ chú ý tới Tâm Lạc, đem thiệp mời này phát đến chỗ Tâm Lạc thì...!Má ơi, mẹ đều không dám suy nghĩ đến hậu quả kia."Đường Tâm Lạc không phải là bà, không cách nào tuỳ tiện cự tuyệt lời mời của tổng thống phu nhân.Nếu như Đường Tâm Lạc thật sự đi, Trác Nhã Dung cơ hồ không dám tưởng tượng hinh ảnh như thế.Nghe được tên Đường Tâm Lạc, ánh mắt Lục Dục Thần cuối cùng cũng có chút ánh sáng."Bọn họ đã bắt đầu hành động, không bao lâu nữa liền sẽ lộ ra cái đuôi hồ ly.
Mẹ, trận này, sẽ khiến cho mẹ chịu chút ủy khuất.
Bất quá mẹ yên tâm, không có việc gì, mẹ cũng đừng để ở trong lòng.""Ai, mẹ có thể có ủy khuất gì, ngược lại là con cùng Tâm Lạc...!Mẹ mới phải lo lắng!"Đang nói, Mạnh Trạch đột nhiên đến gõ cửa.
Hóa ra là Cố Huyên Nhi lại tới.Lục Dục Thần không khỏi nhếch miệng, đối với Trác Nhã Dung nói : " Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến liền, mẹ, người khiến mẹ phải ủy khuất tới rồi."Trác Nhã Dung nâng lên khóe môi, lần nữa mang theo người hầu đi ra ngoài cửa Lục gia.Mà Cố Huyên Nhi, đã một lần nữa mặc lễ phục hoa lệ phủ Tổng Thống đưa tới, lẳng lặng đứng ngoài cửa lớn Lục gia.Chiếc xe sau lưng cô, là phủ Tổng Thống cung cấp.
Đứng bên cạnh cô, không còn là bà Lý mà chính là nhân viên cao cấp mà phủ Tổng Thống bên kia phái tới đón cô..