Còn những chỗ dị thường khác.
Ngoài máy lạnh ở trong phòng có chút khiếp người ra, cũng không có điểm gì đặc biệt.
Lục Dục Thần đưa mắt nhìn sang sợi dây chuyền thủy tinh vàng trên cổ của Cố Huyên Nhi.
“Sao thế Dục Thần, sao lại nhìn người ta như vậy?” Cố Huyên Nhi cố tình nghiêng đầu, chớp mắt với anh ấy.
Thật ra vào lúc này, trong lòng của cô đã loạn tung tùng phèo.
Cố Huyên Nhi không biết là, rốt cuộc thuốc đến khi nào sẽ phát huy tác dụng……Lúc này, vừa mong đợi, vừa thấp thỏm, đợi phản ứng của Lục Dục Thần.
Ánh mắt điểm tĩnh lạnh nhạt của Lục Dục Thần, vì lời nói của Cố Huyên Nhi, từ cổ của cô ta nhìn lên trên.
Nhìn tới khuôn mặt trông có vẻ trong sáng vô tư.
“Huyên Nhi……” Anh ấy nhìn cô ta, ánh mắt đen láy ấy, có chút co rút lại, “Anh có chuyện muốn hỏi em, em phải trả lời đúng sự thật với anh, nếu như em ngoan ngoãn phối hợp, anh sẽ nể tình của lúc trước, tha cho em một lần.
”Người của anh, đã tra ra những sắp xếp tiếp theo của phía Lục Ái Đồng.
Anh biết là Lục Ái Đồng đã phái người liên lạc với một đám du côn lưu manh.
Dựa vào thủ đoạn của bọn chúng có thể thấy rằng, đám du côn lưu manh này, rất có khả năng là vì Cố Huyên Nhi mà chuẩn bị.
Đối với hai mẹ con Lâm Đồng mà nói, Cố Huyên Nhi là người phụ nữ mà Lục Dục Thần yêu thương nhất.
Dù cho bây giờ, họ tạm thời liên kết với Cố Huyên Nhi, hợp tác cùng nhau.
Nhưng mà cuối cùng, vì đả kích anh ấy.
Họ nhất định sẽ chọn, hại luôn Cố Huyên Nhi.
Còn Cố Huyên Nhi thì, hoàn toàn lại không biết gì cả.
Chắc cô ta còn đang mơ đến giấc mộng đẹp được ngồi lên ngai vàng Lục phu nhân.
Ôi, đấy chính là cái kết của việc tranh ăn với hổ.
“Dục Thần, anh đang nói cái gì, sao em nghe không hiểu gì cả?” Cố Huyên Nhi giả vờ nghe không hiểu lời của Lục Dục Thần.
Không chỉ như thế, còn chủ động giơ tay ra, nắm lấy bàn tay của Lục Dục Thần.
Cô ta vừa nói, vừa lấy lòng bàn tay của anh ấy, nhẹ nhàng đặt lên trái tim bên trái của mình.
“Người ta…… cả con người đều là của anh đấy.
” Cố Huyên Nhi có chút nhút nhát mà nói, sau đó lấy lòng bàn tay của Lục Dục Thần, dùng lực đè lên trái tim bên trái của mình.
“Chỗ này của em, tất nhiên cũng là của anh…… Anh có vấn đề gì, cứ hỏi em.
Chỉ cần là em biết, em cũng sẽ nói với anh.
Hai người chúng ta, không cần tính toán đến thế.
”Lông mày đen của Lục Dục Thần có chút nhíu lại, trong lòng nhịn không nổi mà có chút muốn ói.
Anh ấy kiềm chế hành động muốn đá lăn Cố Huyên Nhi đi của mình, từ trong tay của cô ta, rút bàn tay phải của mình ra.
Cố Huyên Nhi thấy vậy, cũng không tức giận, đi thẳng đến bên cạnh bàn, cầm hai ly rượu đỏ đã để sẵn ở trên đó lên.
“Dục Thần…… Anh có vấn đề gì, cứ việc hỏi.
Thế nhưng nói thôi cũng có chút chán, chúng ta vừa uống vừa nói có được không?”Cố Huyên Nhi chủ động, đưa một ly rượu đỏ cho Lục Dục Thần.
Lục Dục Thần liếc nhìn ly rượu mà cô ta đưa tới, bình tĩnh mà nhận lấy.
Trước khi tới đây, anh đã tiêm kháng thể ‘ka-82-ti’ ngay từ trước.
Nếu như Cố Huyên Nhi cho rằng, đem ‘ka-82-ti’ bỏ vào ly rượu này, thì có thể khiến anh ấy trúng chiêu.
Vậy thì đúng là, khá là ngây thơ.
Thấy Lục Dục Thần nhận lấy ly rượu đỏ, Cố Huyên Nhi cười một cách ngọt ngào: “Lại đây nào, Dục Thần, đừng đứng nữa.
Có cái gì, chúng ta ngồi mà nói.
”Cô ta lôi kéo Lục Dục Thần ngồi trên ghế sofa.
Còn mình thì, rất là thoải mái mà ngồi ở một cạnh.
Trên tay của cô, cũng cầm ly rượu đỏ, giống như là, chỉ muốn trò chuyện với Lục Dục Thần mà thôi.
Bên trên của sofa, đúng lúc là chỗ của máy điều hòa đang thổi gió ra.
Lúc này, đang chầm chậm thổi gió lạnh vào căn phòng này.
Lục Dục Thần ung dung mà dựa lên ghế sofa, ngón tay có chút lạnh, nhẹ nhàng ma sát lên mép của ly rượu đỏ.
.