THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN



Cô ta nghĩ cũng không hề nghĩ, liền vồ tới, giả vờ muốn giật lại dây chuyền.Thật ra, cô ta đang khao khát, có thể thuận thế nhào vô lòng của Lục Dục Thần, tăng thêm hiệu quả kích thích cho anh ấy.Tiết là, phản ứng của Lục Dục Thần nhanh hơn cô ta.Chỉ thấy anh ấy hơi hơi nghiêng người qua, đã né được sự “tập kích” của Cố Huyên Nhi.Sau đó, bước một bước dài, đứng dậy ngay, kéo dài khoảng cách với Cố Huyên Nhi đang ngồi trên ghế sofa.Chỉ là.Lúc Lục Dục Thần đang định cúi đầu xuống, thử xem có thể mở dây chuyền ra không.Đột nhiên, một cảm giác nóng rang lạ kì, từ dưới bụng của anh ấy, đột nhiên vọt lên.Cảm giác kì lạ ấy, rất giống với buổi tiệc rượu lần trước khi bị Tô Chính bỏ thuốc.Nhưng, lại có chút không giống.Anh ấy thậm chí còn cảm thấy, lý trí ở trong đầu đang dần bị hút ra.“Dục Thần......!Anh làm sao thế......!Anh không sao chứ?”Cố Huyên Nhi nhìn thấy Lục Dục Thần đang đứng ở đó, đột nhiên không nhúc nhích gì cả.Vừa vui mừng vừa hoảng sợ mà lập tức ngồi dậy.Cô ta nhào tới, đỡ lấy Lục Dục Thần.Phát hiện anh ấy không có cự tuyệt, cơ thể, thậm chí còn có chút run rẩy.Cố Huyên Nhi chợt nhận ra......Chẳng lẽ thuốc đã phát huy tác dụng!Có chút mừng thầm, nhanh chóng lóe qua đáy mắt của cô ta.Cố Huyên Nhi thận trọng, dìu Lục Dục Thần ngồi lại trên ghế sofa.“Dục Thần, anh sao thế......!Anh đừng có dọa em......” Cô ta làm bộ ân cần mà hỏi, sau đó thừa lúc Lục Dục Thần thần trí mơ hồ, từ trong tay của anh ấy, lấy lại sợi dây chuyền thủy tinh vàng.Cố Huyên Nhi biết rằng, nếu như thuốc phát huy tác dụng thành công, rất nhanh, Lục Dục Thần sẽ xuất hiện ảo giác.Cô ta phải nhanh chóng, đeo lại dây chuyền.Vài giây sau, Cố Huyên Nhi đã cải trang xong, trên đầu của cô đã buộc đồ cột tóc con bướm màu hồng, trên cổ, là sợi dây chuyền thủy tinh vàng đó.Mái tóc dài khoác lên sau ót, còn cố ý, kéo bộ lễ phục lộ vai màu hồng xuống thêm tí nữa.Tiếp đó, cô chủ động, trèo lên sofa, tựa lên vai của Lục Dục Thần.Thấy anh ấy chưa có phản ứng gì, lại bạo gan, trực tiếp ngồi lên chân của anh ấy.“Dục Thần, Dục Thần......!Anh đừng có dọa em, anh rốt cuộc sao thế......” Cố Huyên Nhi làm bộ đáng thương, nhõng nhẽo trên vai của Lục Dục Thần, lắc nhẹ người của anh ấy.Nhưng Lục Dục Thần vẫn không hề nhúc nhích gì.Anh ấy chỉ có nhíu mày lại, tuy nhiệt độ cơ thể nóng đến khiếp người, nhưng ánh mắt lại đờ đẫn nhìn về phía trước.Thấy vậy, gan của Cố Huyên Nhi còn to hơn nữa.Cô ta bắt đầu giúp Lục Dục Thần, cởi bỏ áo khoác của bộ đồ vest.Tiếp đó, lại bắt đầu giúp anh ấy tháo cà vạt.Một nút một nút, mở hết tất cả các nút trên áo sơ mi của anh ấyCòn chưa kịp cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người của anh ấy, Cố Huyên Nhi kiềm chế không được sự thán phục mà hít vào một hơi.Cơ thể của người đàn ông, đúng là tuyệt quá đi.Chiếc áo sơ mi hé mở, căn bản không thể che được, xương quai xanh quyến rũ và đường cơ bắp mạnh mẽ căng đầy.Cơ ngực rộng lớn, còn có cơ bụng căng đầy, còn có đường nhân ngư gợi cảm ấy nữa......Cố Huyên Nhi cảm thấy nhịp tim của mình, đang đập với tốc độ thần tốc.Cô ấy nuốt nước bọt, không nhịn được đưa tay ra, sờ lên cơ ngực mạnh mẽ căng đầy của Lục Dục Thần.“Dục Thần ca ca......!Là em, em là tiểu thiên sứ của anh......!Dục Thần ca ca, anh mau tỉnh đi......”*Lục Dục Thần giống như là tỉnh dậy từ trong giấc mộng sâu.“Ca ca, anh mau tỉnh dậy......!Anh đừng có ngủ, mau tỉnh dậy......”“Ca ca, anh đừng có bỏ cuộc! Em bí mật nói với anh này, trên thế giới này, có thiên sứ thật đấy......!Em cho anh xem một bí mật......!Thật ra, luôn có một tiểu thiên sứ, luôn âm thầm bảo vệ cho chúng ta......”“Hu hu......!Ca ca, anh đừng có không để ý đến em, anh mau tỉnh dậy......”A, sao cô ấy lại khóc?Ai lại khiến cô ấy khóc rồi......Lục Dục Thần cảm thấy não của mình rất là đau.Những kí ức mơ hồ ấy, giống như, sắp được liên kết lại với nhau.Cũng giống như, tất cả trở nên xa vời vô cùng..



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi