"Này, Tâm Lạc, cậu chờ tớ chút!"
Vạn Vi Vi còn đang tranh chấp với quản lý Trương, thấy Đường Tâm Lạc muốn đứng dậy rời đi, lập tức muốn đuổi theo.
"Vạn Vi Vi cô không thể đi... Cô hại tôi mất công việc này, bây giờ còn bị kiện, cô không được đi!"
Quản lý Trương gắt gao kéo lấy quần áo của Vạn Vi Vi, nói gì cũng không buông tay.
Nếu không phải Vạn Vi Vi ám chỉ trước, cô làm sao có thể vô duyên vô cớ đi công kích Đường Tâm Lạc.
"Cô bỏ ra!"
Vạn Vi Vi biến sắc, chợt phát hiện đây là nơi công cộng, bên cạnh còn có an ninh của quảng trường Hằng Phong đang nhìn mình.
Không chỉ có vậy, hai người cãi vả nên thu hút không ít sự chú ý của người khác, Vạn Vi Vi quét mắt qua, còn có vài người đang lén lút đưa máy ảnh về phía bên này.
Thấy tình hình như vậy, cô thay đổi sắc mặt.
Nũng nịu rặn ra hai giọt nước mắt, nhu nhược nói với quản lý Trương: "Tôi biết cô mất việc nên rất tức giận, nhưng mà... Tôi không có cách nào khác. Chuyện này tôi không quyết định được, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ đỡ lời với Tâm Lạc."
"Vạn Vi Vi, cái gì mà cô không có cách chứ, nếu không phải cô..."
"Tôi, tôi biết... Cũng vì bạn của tôi nên các cô mới mất việc. Nhưng mà, cô đừng lo, Tâm Lạc không phải người nhẫn tâm như vậy, chuyện này chắc chắn có nguyên nhân, tôi... Tôi cũng không biết vì sao cậu ấy lại như vậy... Nhưng mà tôi sẽ cố gắng khuyên cậu ấy..."
Vạn Vi Vi càng nói, tâm trạng càng khó kiềm chế, nói xong câu cuối thì bật khóc.
Tiếng khóc của cô ta không lớn, cúi đầu nhỏ giọng thút thít, bóng dáng cô đơn cực độ khiến người khác thương tiếc.
Người không hiểu rõ sự việc, thấy hai người đứng chung chỗ thì đều nghĩ rằng quản lý Trương đang hung hăng bắt nạt Vạn Vi Vi.
"Này, các cô bên kia, bỏ qua đi chứ. Vừa rồi người ta là khách hàng trong cửa hàng của các người, vì các người mà lễ phục bị bắt cởi ra, các cô còn không biết xấu hổ đi bắt nạt cô ấy? Nhanh thu dọn đồ đạc đi, không thì chúng tôi cũng đuổi các cô ra!"
Có nhân viên an ninh không nhịn được, chạy tới đuổi quản lý Trương ra ngoài.
Quản lý Trương có chuyện khó nói, chỉ có thể nhìn Vạn Vi Vi giả vờ yếu đuối đi ra ngoài.
Vạn Vi Vi vừa đi ra thì lập tức đuổi theo Đường Tâm Lạc.
Cô ta dọc theo đường Đường Tâm Lạc đi, đến cửa thì thấy bóng dáng của Đường Tâm Lạc.
Đường Tâm Lạc đứng bên ngoài, dường như đang đợi người.
Vạn Vi Vi bước nhanh tới đó, vừa được mấy bước, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe Bentley dừng ngay trước mặt Đường Tâm Lạc.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy Đường Tâm Lạc mở cửa xe, trực tiếp ngồi vào trong.
"Đường Tâm Lạc... Sao cô ta có thể..."
Vì góc độ nhìn nên cô ta không thể thấy được biển số xe, thế nhưng chiếc xe Bentley này Vạn Vi Vi đã từng thấy trên tạp chí.
Thiết kế riêng, chi phí đắc tiền, chế tạo theo yêu cầu riêng, không phải người thường có thể mua được.
Vạn Vi Vi bị sự ghen tị và không cam lòng đánh chìm, mà Đường Tâm Lạc bên kia, vừa lên xe thì phát hiện bầu không khí không ổn lắm.
Rõ ràng cô không đi trêu chọc người khác, nhưng đối mặt với Lục Dục Thần lại có chút chột dạ như thời đi học bị giáo viên bắt gặp.
Đường Tâm Lạc cảm thấy cô nên nói gì đó, nhưng nhiều lần muốn nói lại bắt gặp ánh mắt của Lục Dục Thần, tất cả lời trong miệng đều nuốt lại.