THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

"Bà nội, bà nghĩ gì vậy. Con cưới Tâm Lạc đương nhiên là vì con yêu cô ấy." Anh vừa nói vừa nhìn thẳng Lục lão phu nhân đang dò hỏi.

Đôi mắt không chút gợn sóng lại có chút thâm tình, giống như là anh thật sự động tâm với Đường Tâm Lạc.

"Thật không?" Lục lão phu nhân hoài nghi nhìn anh.

"Đương nhiên." Lục Dục Thần gật đầu: "Hơn nửa tháng trước, trong tiệc sinh nhật của bà, Tâm Lạc bị chồng trước bỏ thuốc hãm hại, đêm đó, con ở cùng chỗ với cô ấy."

"Cái gì? Tâm Lạc bị chồng trước hại? Đứa trẻ nhà Lục tứ gia kia không ngờ lại vô liêm sỉ như vậy!" Lục lão phu nhân đập bàn, lời của Lục Dục Thần làm bà nhớ tới người phụ nữ nhà Lục tứ gia chạy tới đòi bắt gian.

Chẳng lẽ, gian phu kia chính là cháu đích tôn của bà?

Lục Dục Thần nhìn thấy phản ứng của lão phu nhân, cảm thấy bà thật sự yêu thương Đường Tâm Lạc. Thật may, anh kết hôn với người phụ nữ này, cô quả nhiên là thí sinh tốt nhất.

"Bà nội, bà đừng kích động, ngồi xuống trước..." Mặc dù lão phu nhân bị lừa, nhưng Lục Dục Thần cũng sợ bà kích động hại sức khỏe, vừa dụ dỗ vừa đỡ bà ngồi xuống.

Lục Dục Thần đứng sau lưng lão phu nhân, bên ngoài là một Lục gia cao cao tại thượng, nhưng trước mặt Lục lão phu nhân thì lại là một đứa cháu hiếu thảo.

Vì vậy, hai bà cháu ngồi lại một chỗ, Lục Dục Thần nói quá trình từ "biết" tới "yêu" của họ cho lão phu nhân nghe.

Dĩ nhiên, tất cả chuyện này đều được hoa mỹ lên, anh kể xong, trong mắt Lục lão phu nhân cũng rơm rớm nước mắt.

"Lục tứ gia quả thật tạo nghiệt, Tâm Lạc là đứa trẻ tốt như vậy mà họ dám... Dám đối xử với nó như vậy. Lúc trước bà nội còn dương dương tự đắc làm mai cho Tâm Lạc với nó, còn tưởng kiếm cho Tâm Lạc một chỗ dựa tốt, ai dè là hại đứa trẻ kia!"

"Được rồi, bà đừng để trong lòng. Bà yên tâm, bây giờ không phải có cháu sao? Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tâm Lạc."

Lục Dục Thần kiên nhẫn dỗ dành bà nội mình, từ đầu tới cuối bộ dạng như dỗ đứa trẻ.

Đường Tâm Lạc trở lại đúng lúc này, vừa vào cửa thì thấy nét mặt dịu dàng của Lục Dục Thần, lòng chững lại.

Gương mặt của Lục Dục Thần tinh tế, bình thường lúc không cười giống như có một lớp băng bao phủ, cao quý như đế vương, lạnh như băng không có tình cảm. Nhưng bây giờ, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt có tia sáng, mi mắt thường ngày lạnh lùng cũng sinh động hẳn lên.

Đường Tâm Lạc không cẩn thận nhìn ngây người.

Xã hội thượng lưu, trai đẹp nhiều vô số, cô không thể không thừa nhận, Lục Dục Thần chính là người nổi bật nhất mà cô từng gặp.

"Tâm Lạc... Con đứng ở cửa làm gì?" Lão phu nhân và Lục Dục Thần cũng đã phát hiện sự tồn tại của Đường Tâm Lạc.

"Tới đây, mau tới đây... Nhìn lại bản thân mình đi, cho dù thích Lục Dục Thần cũng không thể ngây người ở cửa mà nhìn nó chứ!" Lão phu nhân đau lòng đứng dậy, kéo tay Đường Tâm Lạc ngồi lên ghế.

Thấy ánh mắt Đường Tâm Lạc nhìn Lục Dục Thần, nghi ngờ trong lòng bà cũng biến mất.

Bà là người từng trải, cứ nghĩ rằng cháu trai của mình cưỡng ép người ta. Bây giờ nhìn lại, Tâm Lạc chắc hẳn cũng có cảm tình với nó.

Nếu không, làm sao có thể nhìn đến mức ngây người.

"Bà nội, bà nhìn lầm rồi... Con không có..."

"Được rồi được rồi, là bà nội nhìn lầm. Bà nội phải nói rằng, Tâm Lạc của chúng ta xinh đẹp như vậy, phải là Dục Thần ngây người mới đúng."

Đường Tâm Lạc bị lời nói của lão phu nhân trêu chọc, chỉ có thể quay sang cầu cứu Lục Dục Thần. Ai ngờ vừa quay đầu thì thấy đôi mắt đầy ý cười.

Lục Dục Thần... Anh cũng có thể cười với cô như vậy...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi