THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Quá khứ của cô là không phải mắt bị mù, bằng không làm sao có thể nhìn tới người như Lục Kình Hạo.

Bỗng nhiên đáy lòng sinh ra cảm giác đau lòng, vì chính mình trước đây.

Đường Tâm Lạc nhìn Lục Kình Hạo, người đàn ông trước mặt này, là người mà cô đã toàn tâm toàn ý muốn gả sao?

Vì anh ta, cam nguyện bị giam ở cái áp lực lớn, bị lão bà nham hiểm Lục gia, giống như người đàn bà chanh chua, còn có cô em chồng châm chích cô khắp nơi.

Khóe môi cười lạnh từ từ mở to ra, dần dần Đường Tâm Lạc cười lên tiếng, đã không có kính đen che, khuôn mặt quyến rũ của cô ở trước mặt Lục Kình Hạo phác họa xinh đẹp rực rỡ.

“Vị tiên sinh này…” Cô nhìn Lục Kình Hạo, một chữ một chữ nói.

“Trước khi nói người khác bẩn, mời anh nên xem lại chính mình trước. Tôi làm sao lại bẩn, ít nhất không mang người đàn ông khác về phòng tân hôn, ở bản thân một nửa kia cũng chưa ngủ qua trên giường cưới, làm cái loại chuyện ghê tởm này, mà đi cố ý tiếp cận thiết kế một một bé gái, làm hôn nhân bị chôn vùi. Lục Kình Hạo…”

Ánh mắt đào hoa của cô dừng lại ở trên người anh ta, khuôn mặt tươi đẹp cất giấu khinh miệt và kiêu căng.

Đây là lần đầu tiên Lục Kình Hạo ở trên mặt Đường Tâm Lạc, nhìn đến cảm xúc như vậy.

“Lục Kình Hạo…Tôi khinh thường anh!”



“Phi…Cô là đồ đê tiện không biết xấu hổ, cô dựa vào cái gì mắng Lục Kình Hạo nhà chúng tôi? Bà già này liều mạng với cô!!!”

Lục Kình Hạo chính là niềm tự hào của Cung Tuyết Mị, là sinh mệnh của Cung Tuyết Mị, Cung Tuyết Mị bò lên ngai vàng nhà giàu là quan trọng nhất là thể diện và lợi thế.

Không có bất cứ kẻ nào, không có bất cứ kẻ nào ở trước mặt bà ta bôi đen niềm tự hào của bà ta.

Ngay khi Lục Kình Hạo bị lời nói chấn trụ trong nháy mắt của Đường Tâm Lạc, bỗng nhiên Cung Tuyết Mị xông đến Đường Tâm Lạc.

Vốn Cung Tuyết Mị là người phụ nữ pha trộn phố phường, chửi bóng chửi gió khóc lóc om sòm đối với bà ta mà nói sớm là cơm thường.

Tuy Đường Tâm Lạc có phòng bị, nhưng vẫn lại là bị Cung Tuyết Mị đột nhiên bổ nhào người qua đánh trong thang máy.

Cô còn không có đứng vững, giương mắt nhìn đến Cung Tuyết Mị lại muốn bổ nhào về phía cô, tư thế kia vẫn còn muốn lôi kéo tóc cô, Đường Tâm Lạc không chút nghĩ ngợi giơ chân lên, một cước đã vào cẳng chân Cung Tuyết Mị.

Cẳng chân xương không thịt, đá nơi đó đau yếu nhất.

Chỉ nghe một tiếng “Ai ôi”, Cung Tuyết Mị ôm chân ngồi ở trên mặt đất.

Lúc này Lục Kình Hạo cũng phản ứng kịp, thấy mẹ mình bị Đường Tâm Lạc đánh, liền giơ tay lên chuẩn bị tát lên mặt Đường Tâm Lạc.

Nguyên tắc gì không đánh phụ nữ, trong lúc này tất cả đều bị quẳng ra sau đầu.

Tay phải anh ta giơ lên cao, lộ ra vẻ mặt hung dữ, Đường Tâm Lạc cảm thấy cả kinh.

Mẹ ơi, cô mới vừa nhìn thấy thang máy nhanh đến tầng 88 mới dám chơi đùa như vậy, nhưng mà thang máy luôn chậm chạp, hôm nay có lẽ là cô chơi không thoát đi!

Chính vào lúc này, chỉ nghe một tiếng “Ting”, cuối cùng cũng đến tầng 88, lúc này cửa thang máy cũng tự động mở ra.

Ngoài cửa thang máy, vài người đứng ngoài, xem ra đều là đang đợi thang máy.

Cửa thang máy mở ra, người bên ngoài nhao nhao lộ ra vẻ mặt trợn mắt há hốc mồn.

“Mấy người, mấy người đang làm gì… Mau, mau gọi bảo vệ!”

Đúng lúc, cùng tiếng khóc lóc thảm thiết rung trời từ trong thang máy truyền ra, bộ dạng quý bà ngồi dưới đất, khóc lóc om sòm ôm chân của mình khóc lớn.

“Ôi này, ai nhanh tới cứu giúp tôi đi…Nhanh tôi bị người phụ nữ này đánh chết!”

:Thật sự là không có lương tâm, đến bề trên đều có thể đánh… Con trai, con mau giúp mẹ nhìn xem, chân của mẹ có phải bị gãy hay không? Ôi, ôi…Trái tim tôi đau quá…Có phải hay không tôi phải chết!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi