THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

"Gia Ni nói đúng, khuôn mặt của cô ta rất tầm thường, gia thế cùng phẩm hạnh cũng giống như vậy, vô cùng khó coi...Loại phụ nữ như cô ta, làm sao xứng với anh Dục Thần của con được. Con cứ yên tâm, chuyện lần này mẹ của Lục Dục Thần cũng biết, mợ đã bàn xong, con cứ làm theo mợ, bảo đảm có thể ngồi lên vị trí Lục phu nhân."

"Nhưng mà....Làm gì bây giờ!"

Đường Tâm Lạc thầm kêu một tiếng hỏng bét, cô nghe Tống Tú Lan nói, mẹ chồng cũng biết chuyện này, còn đồng ý nữa.

Nhất thời không cam tâm, hai tay hung hăng nắm chặt cửa, nhưng cửa phản chủ, chẳng những không đóng chặt được mà còn bị đẩy ra ngoài.

Trong phòng nghỉ, Tống Tú Lan và Tống Gia Ni thấy Đường Tâm Lạc xuất hiện ở sau cửa, liền sững sờ.

"Tôi..." Đường Tâm Lạc muốn nói gì đó, nhưng khi thấy thứ trong tay Tống Tú Lan, liền im lặng.

Trong tay Tống Tú Lan cầm một ống tiêm, bên trong ống tiêm là dịch thể màu trắng.

Cô chợt nhớ tới lời vừa nãy của Tống Tú Lan...

Cũng không biết vì sao lại sợ hãi, khi cô nhìn thấy ánh mắt âm tàn của Tống Tú Lan, theo bản năng Đường Tâm Lạc quay người chạy về phía bậc thang.

Không tốt, cô thấy ý "Giết người diệt khẩu" trong mắt Tống Tú Lan.

"Đường Tâm Lạc, đứng lại...Mau quay lại đây, mợ sẽ giải thích..." Phản ứng của Tống Tú Lan cực nhanh, cất ống tiêm vào tay áo rồi đuổi theo Đường Tâm Lạc.

Hôm nay bà cố ý mặc một bộ lễ phục dài tay, để dấu ống tiêm sau tay áo, vốn muốn tiêm dịch thể này vào rượu của Lục Dục Thần, nhưng bây giờ, Tống Tú Lan đổi ý.

Chuyện đã bị phá hư, lời của Đường Tâm Lạc chắc chắn sẽ không ai tin, nhưng nếu Lục Dục Thần nghe thấy, tuyệt đối anh ta sẽ đề phòng mình và Gia Ni.

Đã như vậy, một là không làm, hai là phải làm cho dứt khoát.

Chỉ cần tiêm cái này vào người Đường Tâm Lạc, lột đồ của cô ta rồi ném cô ta vào phòng nào đó..

Đến lúc đó, chỉ cần để Trác Nhã Dung và Lục Dục Thần thấy cảnh Lục phu nhân dây dưa cùng người đàn ông khác, khi đó, cho dù cô ta có một trăm cái miệng, cũng không ai tin cô ta.

Hôm nay Đường Tâm Lạc mang giày cao gót, làm chân cô rất đau.

Trong lòng cô bối rối, mỗi bước đều vô cùng khó khăn.

Vừa chạy ra ngoài một chút, đã bị Tống Tú Lan bắt được. Thấy ống tiêm dấu sau tay áo Tống Tú Lan, cô hoảng sợ đến mặt trắng bệch.

Mắt thấy ống tiêm sắp đâm vào tay mình, Đường Tâm Lạc liều mạng nghiêng người qua một bên, khó khăn lắm mới tránh được.

Tống Tú Lan không nghĩ tới cô né được, bà nhanh chóng nhìn xung quang một chút, thấy trên hành lang không có ai, liền không đâm ống tiêm vào người Đường Tâm Lạc nữa.

Tống Tú Lan nhanh tay cất ống tiêm lại, hai bàn tay trống không bắt lấy áo của Đường Tâm Lạc, hung hăng đẩy cô va vào lan can.

Miệng uy hiếp:

"Tôi khuyên cô tốt nhất đừng nói chuyện này ra...Cô nên biết? Người chết sớm nhất trong một gia tộc, thường là người biết nhiều bí mật nhất."

Tống Tú Lan xuất thân từ một gia tộc nhỏ gả vào Trác gia, lúc nhỏ, vì gia tộc rất nhiều chị em, nên thường xuyên đánh nhau tranh giành tình cảm, vì vậy thể lực vô cùng tốt.

Một đời thiển cận, âm mưu quỷ kế cũng không am hiểu bằng người khác, nhưng nói về động tay động chân, so với Đường Tâm Lạc, một tiểu tư được nuông chiều lớn lên mà nói, thì mạnh hơn nhiều.

Đường Tâm Lạc bị đẩy, bụng trực tiếp va mạnh vào lan can.

Chớp mắt, một cơn đau nhức từ bụng truyền đến, cô chưa bao giờ thấy đau như vậy, cảm thấy thứ gì đó đang điên cuồng chảy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi