THỜI GIAN CÙNG ANH, VỪA HAY ĐÚNG LÚC

Sáng sớm, mọi ngưởi tỉnh dậy từ trong mộng, kéo rèm cửa ra, nhìn thấy một mảng trắng xóa bên ngoài, mới biết tuyết đầu đông đã im lặng rơi từ đêm qua.

Lâm Tích và Quý Quân Hành ăn xong bữa sáng, thì về trường.

Bởi vì nơi này cách trường không xa, nên họ đi bộ trở về. Nhưng đêm qua tuyết rơi, sáng nay rất nhiều chỗ còn chưa kịp quét sạch. Dọc đường thỉnh thoảng nhìn thấy có người đi đường lảo đảo.

Lâm Tích rũ đầu, đi rất cẩn thận, nào biết bên cạnh vang lên tiếng thở dài khe khẽ.

Quý Quân Hành liếc nhìn cô, thấp giọng nói: “Không biết khoác tay anh à?”

Nói xong, anh nắm lấy bàn tay cô, khoác lên khuỷu tay mình.

Lâm Tích mỉm cười, từng bước từng bước đi theo anh chậm rãi đi về phía trường học. Cuối cùng đến dưới ký túc xá, Quý Quân Hành hơi hất cằm, chỉ cánh cổng phía sau, “Vào đi.”

“Anh phải về ký túc xá sao?” Lâm Tích hỏi cậu.

Quý Quân Hành lắc đầu, “Lát nữa anh đến tòa nhà thí nghiệm, hôm nay có huấn luyện.”

Lâm Tích về ký túc xá, vừa đẩy cửa ra, cảm thấy có một cơn gió xuyên qua. Nhìn lại, là ba người Chử Tây Tây đang nằm bò trên ban công ký túc xá nhìn ra bên ngoài.

Tuyết dày bao phủ toàn bộ trường học, nơi đập vào mắt, đều là một mảng tuyết trắng xóa.

Tiếng cô đẩy cửa, kinh động đến họ, ba người đồng loạt quay đầu lại.

Chử Tây Tây hưng phấn nói: “Lâm Tích, cậu về rồi.”

Cô ấy tung tăng nhảy vào.

Diệp Khả cũng đi theo vào, rùng mình, “Lạnh chết đi được.”

Tiêu Phương Vũ hết sức đồng cảm, vội vào theo.

Lâm Tích vừa ngồi vào chỗ của mình, Chử Tây Tây đã vòng vo nói: “Lâm Tích này, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, cậu sao về sớm vậy.”

Lâm Tích và Quý Quân Hành đều là kiểu người làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, hai người hơn sáu giờ đã dậy.

Lúc này về đến ký túc xá mới bảy giờ rưỡi.

Lâm Tích nghe thấy lời này, đầu óc lờ mờ, chốc lát sau lắc đầu nói: “Cậu nghĩ đi đâu vậy.”

“Tớ còn nghĩ đi đâu nữa chứ, cậu có biết không, cậu và Quý đại thần nổi tiếng cả trường rồi đó nha.” Chử Tây Tây cười nói.

Lâm Tích nhìn sang cô ấy, có chút không hiểu.

Chử Tây Tây dứt khoát kéo ghế đến bên cạnh cô, đưa di động của mình cho cô, lúc này trên màn hình đang mở diễn đàn của trường.

Lâm Tích cúi đầu xem, mặt hơi đỏ.

“Lần đầu tiên biết nam sinh trường chúng ta vậy mà cũng có người đẹp trai đến vậy! Còn lãng mạn nữa! Mau nói cho mị biết, con trai học viện công nghệ thông tin còn có người như thế này không, cầu giới thiệu!!!”

Ảnh đính kèm bài viết này, là hình ảnh Quý Quân Hành hôn cô trên sân khấu đêm qua.

Trên sân khấu, cậu mặc bộ vest màu đen, khuôn mặt dưới ánh sáng, đẹp trai sắc sảo, hơi cúi đầu, bàn tay nâng mặt Lâm Tích, hôn xuống. Tấm ảnh này chụp bóng lưng của Lâm Tích, chính diện của cậu.

Lúc Lâm Tích được cậu hôn, thì mắt đang nhắm.

Lúc này cô mới biết, cậu khi đó, có bao nhiêu đẹp mắt.

Hiển nhiên loại náo nhiệt này, mọi người đều thích xem, bình luận sôi nổi.

Lập tức có nữ sinh của học viện công nghệ thông tin xuất hiện đưa ra ý kiến.

“Bạn học à, mị có thể đảm bảo với cậu, học viện công nghệ thông tin chỉ có một Quý Quân Hành này thôi, không có người thứ hai đâu.”

“Mị cũng bảo đảm +1.”

“Mị bảo đảm + số chứng minh nhân dân.”

Bên dưới có một biểu tượng khóc lóc của chủ lầu.

Nhưng lúc này không ít người đều có cảm giác đồng bệnh tương lân với chủ lầu.

“Lúc trước từng nghe nói đến cái tên này, gọi Quý thần Quý thần, vốn còn không cho là đúng, kết quả mị phát hiện, mình thật sự mù mịa zồi.”

“Lầu trên cậu không phải chứ, Quý đại thần năm nay đại diện trường mình tham gia thi đấu ACM khu vực Bắc Kinh, chiến thắng trường bên cạnh, trực tiếp dành được tư cách tiến vào vòng chung kết đó. Cậu vậy mà không biết anh ấy?”

“Bạn trai hoàn hảo, người ở hiện trường lúc ấy đã bày tỏ vậy đó.”

“Chỉ có mị cảm thấy tướng mạo của anh ấy đẹp thôi sao? Mị cảm thấy nữ sinh này có hơi không xứng với anh ấy nè.”

Kết quả chủ lầu nói Lâm Tích không xứng với Quý Quân Hành này, bị nhiều người vây đánh.

Thậm chí có không ít nam sinh cũng đứng ra.

“Lòng đố kỵ của con gái thật đáng sợ, tướng mạo thế này còn bảo không xứng, các cô cảm thấy thế nào mới có thể xứng hả?”

“Đêm qua lúc Lâm Tích khiêu vũ, bạn cùng phòng ngủ của tôi còn nói muốn đi xin số điện thoại của cô ấy. Kết quả dạ tiệc còn chưa kết thúc, cậu ấy đã thất tình rồi.”

“Mẹ nó, vậy mà có người cùng suy nghĩ với tôi.”

“Bạn học à, cậu chắc chắn không chỉ một mình.”

Sau đó, không biết là ai lại post ảnh thẻ sinh viên của Lâm Tích lên. Trên ảnh cô mỉm cười nhìn vào ống kính, mặc sơ trắng đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, khí chất sạch sẽ, thoải mái.

Tấm ảnh này lại khơi ra một trận thảo luận sôi nổi.

Đương nhiên, tướng mạo của Lâm Tích là kiểu dịu dàng không có tính công kích, cho dù là nam sinh hay nữ sinh, đều sẽ không ghét tướng mạo như cô.

Chỉ có điều bên này vừa post ảnh Lâm Tích lên, thì bên kia tấm ảnh của Quý Quân Hành bị người đi đường chụp lén cũng được post lên.

Anh mặc một chiếc áo jacket, ngồi trong nhà ăn ăn cơm, bởi vì bên cạnh còn có người khác bị chụp dính vào.

Uhm, so sánh giá trị nhan sắc quả thực vô cùng thê thảm.

Bài viết vốn bình thường, lại trở thành bài đối đầu giá trị nhan sắc của hai người họ.

Diệp Khả ở bên cạnh thấy cô không nói chuyện, tưởng cô để ý những lời quá khó nghe của nhiều người trong bài viết này, nhướng nhướng mày, nói thẳng: “Lâm Tích, cậu đừng để ý, các cậu tuấn nam mỹ nữ yêu nhau, làm gì đến lượt đám yêu quái kia nói chuyện chứ?”

“Diệp Khả, cậu đừng nói vậy chứ, tớ cũng trả lời bài viết rồi đó.” Chử Tây Tây hét.

Tiêu Phương Vũ cười khì khì, cô vội an ủi: “Cậu lại không nói lời khó nghe, cậu không thuộc đám yêu quái kia đâu.”

Chử Tây Tây hừ một tiếng, cười nói: “Nhưng bài viết này thật sự chơi rất vui nhé, đến cuối cùng nghiêng lầu hoàn toàn luôn, vậy mà lại trở thành nơi tổng hợp ảnh chụp lén của Quý đại thần.”

Hóa ra đến phía sau, bởi vì có một người đăng ảnh chụp lén lên, mà đủ loại ảnh của Quý Quân Hành đều được post.

Có chụp ở cầu thang giảng đường.

Có chụp được dáng vẻ cẩn thận của anh ở thư viện.

Còn có chụp được dáng vẻ anh đợi thang máy ở tòa nhà thí nghiệm.

Chử Tây Tây cảm khái: “Mặc dù tớ luôn cảm thấy Quý đại thần rất đẹp zai, nhưng tớ chưa bao giờ chụp lén anh ấy cả. Tớ không ngờ, trường chúng ta lại có nhiều người chụp lén anh ấy đến vậy.”

“Diễn đàn nặc danh mà lại, bình thường không tiết lộ, bây giờ thì tiết lộ bằng hết.”

Diệp Khả lại không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Trước đây Lâm Tích vẫn không hé miệng nói chuyện của cô với Quý Quân Hành, lúc này hai người cũng xem như là công khai trước đám đông, Chử Tây Tây đuổi theo hỏi: “Lúc trước cậu đều không nói, bây giờ có thể nói cho bọn tớ biết, quá trình yêu đương của các cậu rồi chứ?”

“Thì là thế thôi.” Lâm Tích ậm ờ.

Chử Tây Tây vô cùng không hài lòng với câu trả lời qua loa này của cô, tò mò hỏi: “Vậy thì nói thử xem, chuyện lãng mạn nhất mà cậu cảm thấy Quý đại thần từng làm đi.”

Lần này Lâm Tích cũng thật sự nghiêm túc suy nghĩ, chỉ có điều cô nghĩ rất lâu, rồi đột nhiên mỉm cười.

Thấy cô cười, Chử Tây Tây càng tò mò, “Nói mau, nói mau.”

“Lãng mạn nhất, có lẽ là anh ấy nạp hai ngàn tệ vào thẻ cơm cho tớ.”

Vừa dứt lời, Diệp Khả than thở: “Mẹ nó chứ, người có tiền thật hào phóng.”

Lâm Tích liền xua tay, “Đó là tiền học bổng anh ấy có được, anh ấy thi đứng nhất trường bọn tớ, là tiền của trường khen thưởng.”

Tiêu Phương Vũ hâm mộ nói: “Tớ bây giờ một lần nạp tiền vào thẻ cũng chỉ dám nạp hai trăm thôi.”

Chử Tây Tây gật đầu: “Tớ cũng thế, một là sợ rớt, hai là tớ muốn nạp cũng không có nhiều tiền để mà nạp.”

Khi đó Lâm Tích vừa nhìn thấy hai ngàn tệ trong thẻ, thực sự cũng không cảm động. Thời niên thiếu lòng tự trọng mạnh, thậm chí còn làm cho cô cảm thấy có hơi nhục nhã. Nhưng bây giờ nhìn lại, đây có lẽ là bắt đầu khiến cô động lòng với Quý Quân Hành.

Không phải vì tiền, mà là anh dùng hành động ngây thơ như thế này, để quan tâm cô.

Chử Tây Tây vỗ tay nói: “Tớ quyết định rồi.”

Ba người xoay đầu lại nhìn, cô ấy trịnh trọng nói: “Trước khi khai giảng học kỳ hai, tớ nhất định phải tìm bạn trai. Như thế anh ấy cũng có thể dùng tiền học bổng của anh ấy nạp tiền thẻ cơm cho tớ.”

Diệp Khả mặt không biểu cảm lên tiếng: “Tớ thấy cậu tốt hơn hết là nên tự mình chăm chỉ ôn tập, tranh thủ lấy học bổng còn nhanh hơn đó.”

“Cậu phải đả kích tớ như vậy sao? Tớ rất muốn yêu đương mà.” Chử Tây Tây ngửa mặt lên trời thở dài.

Ba người bị dáng vẻ ngửa đầu, mở rộng hai tay của cô nàng chọc cười.

Trong nhất thời, tiếng cười vang vọng khắp phòng.

Bởi vì gần đến cuối năm, không những các lớp có liên hoan, mà các hội học sinh, câu lạc bộ cũng bắt đầu tụ tập.

Câu lạc bộ nhảy múa của Lâm Tích cũng cùng ăn một bữa cơm.

Buổi chiều cô tự học ở thư viện, Quý Quân Hành đi nhà thí nghiệm huấn luyện, sáu giờ hơn, anh điện thoại đến nói đón cô đi ăn cơm.

Quý Quân Hành dẫn cô ngồi vào bàn bên trong, người trong bàn đều chào hỏi với cô. Bởi vì là liên hoan cuối năm của hiệp hội, nên chủ tịch và bộ trưởng của các bộ phận b3n dưới khác đều đến.

Nam sinh đeo kính dẫn đầu nói chuyện vừa rồi là bộ trưởng của bộ phận bảo trì Cảnh Tân Hoa.

Bộ phận bảo trì của hiệp hội máy tính, là để phục vụ yêu cầu của sinh viên cả trường. Chỉ cần đăng nhập trang chủ của hiệp hội máy tính, xin sửa chữa, thì trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ có người đến cửa giúp bạn sửa máy tính miễn phí.

Dịch vụ này lúc trước vừa phát triển, được đánh giá rất tốt.

Đơn của sinh viên gần như phá vỡ trang web, cho nên lúc đó bao gồm cả chủ tịch hễ là người của hiệp hội biết sửa máy tính, đều ra trận. Cũng chính vì dịch vụ họ cung cấp này, mà hiệp hội máy tính đã hai năm liền được bầu chọn là một trong mười hiệp hội được hoan nghênh nhất.

Người gia nhập vào hiệp hội, hai năm nay rõ ràng tăng mạnh.

Cảnh Tân Hoa là bạn học khoa máy tính với Quý Quân Hành, nhưng không cùng lớp.

“Lão Quý, không được đâu nhé.” Cảnh Tân Hoa không giống người ta, cậu ta không xem Quý Quân Hành là đại thần gì đó. Bởi vì bản thân cậu ta cũng là nhân vật cấp đại thần, cuộc thi tin học quốc tế mà Quý Quân Hành tham gia vào năm lớp 12, Cảnh Tân Hoa chính là một trong những đồng đội của anh.

Cho nên so với những người khác trong khoa máy tính thì cậu ta biết Quý Quân Hành sớm hơn.

Nói đến thì, họ biết nhau cũng vài năm rồi.

Hồi đó tham gia tập huấn đội tuyển Quốc gia cùng nhau, tham gia trại hè, và cuối cùng lại cùng nhau được tiến cử vào Thanh Hoa.

Quý Quân Hành xoay đầu, nhìn thấy rõ vết thương bên mắt trái của cậu ta, sắc mặt hơi ngưng trệ: “Cậu sao thế?”

“Đừng nhắc nữa, mấy ngày trước không phải tuyết rơi à, tớ vội đi sửa máy tính cho người ta, lúc đạp xe bị ngã.” Cảnh Tân Hoa mặt đầy bất đắc dĩ, cậu than thở: “Đáng thương cho gương mặt tuấn tú này của tớ, đã nhiều ngày không thể ra ngoài gặp người rồi. Nếu không phải hôm nay liên hoan bộ phận, tớ cũng chả muốn ra khỏi cửa đâu.”

Lâm Tích ngồi bên cạnh Quý Quân Hành, cách cậu ta một chỗ, lúc này hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cậu ta trầy một mảng từ trán đến đuôi mắt, bây giờ đã kết vảy, quả thực nhìn rất dọa người.

“Này, học muội, em đừng để ý nha.” Cảnh Tân Hoa thấy Lâm Tích nhìn mình, liền cười nói.

Nào biết Lâm Tích còn chưa nói chuyện, Quý Quân Hành đã nhạt giọng nói: “Gọi thẳng cô ấy là Lâm Tích được rồi.”

Cảnh Tân Hoa liếc cậu, cười hì hì không ngừng.

Không bao lâu, cửa phòng bao được đẩy ra lần nữa, Lâm Tích quay đầu nhìn, thấy hai cô gái đi vào.

Trong đó một cô gái mặc áo ấm nỉ màu hồng trắng, vóc dáng cao ráo mảnh mai, cô ta vừa vào cửa, thì cởi áo khoác trên người xuống, bên trong mặc một chiếc áo len màu nhạt, cổ áo hơi thấp, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.

Đến khi cô ta khoác áo lên cánh tay, đi tới bàn này, thì có nam sinh chủ động đứng dậy, kéo ghế bên cạnh ra.

“Bộ trưởng Ngụy của chúng ta đến rồi à.” Cảnh Tân Hoa cười chào.

Sau khi Ngụy Minh Nhã ngồi xuống, gật đầu với mọi người trong bàn, chỉ là ánh mắt cô ta rơi trên người Quý Quân Hành, sau đó lại nhìn Lâm Tích ngồi bên cạnh cậu.

Lâm Tích đúng lúc này cúi đầu xem di động, là Chử Tây Tây gửi tin nhắn cho cô, bảo cô ăn cơm tối xong, tiện thể đi tiệm bánh mì bên cạnh mua bánh sầu riêng giòn về cho cô ấy.

“Quý Quân Hành, không giới thiệu cho bọn tớ chút sao?” Ngụy Minh Nhã hơi hất tóc lên, cô ta hôm nay đặc biệt đi đến salon tóc sấy tóc, trang điểm xinh đẹp, lúc hất tóc, mùi thơm thanh nhã trên người bao phủ ở xung quanh.

Lâm Tích trả lời tin nhắn cho Chử Tây Tây xong, lúc này mới ngẩng đầu lên.

Chỉ là vừa ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa vặn đụng phải Ngụy Minh Nhã nhìn đến.

Lâm Tích nhìn cô ta, cho đến khi Ngụy Minh Nhã mỉm cười với cô, “Xin chào, tôi là Ngụy Minh Nhã, sinh viên của khoa tin tức.”

Lâm Tích sửng sốt, sau đó cười nói: “Tôi là Lâm Tích, sinh viên khoa kỹ thuật điện tử, nhưng tôi có một người bạn cũng là sinh viên của khoa tin tức.”

“Giang Ức Miên đúng không. Tôi là bạn học cùng lớp với cô ấy.” Ngụy Minh Nhã cũng không kỳ lạ nói.

Lâm Tích gật đầu.

May là lúc này phục vụ đúng lúc đem đồ ăn lên, cắt đứt lời Ngụy Minh Nhã còn muốn nói.

Liên hoan khó tránh sẽ có uống rượu, từng thùng bia được đẩy vào. Lâm Tích thấy thế, nói nhỏ bên tai Quý Quân Hành, “Anh uống ít ít thôi, em nghe cổ họng anh hai ngày nay còn chưa khỏe hẳn đâu.”

Lúc trước amidan của anh có hơi viêm, bây giờ tốt thì tốt, nhưng cổ họng vẫn hơi khan.

Đến khi ăn được nửa, mọi người cũng đã uống không ít, trong bàn cô gái ngồi bên cạnh Ngụy Minh Nhã, đột nhiên đề nghị, “Chủ nhiệm Quý, sao cậu không uống rượu vậy.”

Lâm Tích vốn đang yên lặng ăn cơm, nghe thấy câu này, thì ngẩng đầu lên.

Quý Quân Hành hờ hững quét qua, giọng điệu lười biếng nói: “Không muốn uống.”

“Ngay cả chủ tịch cũng uống rồi, cậu không uống thì không hay lắm nhỉ.” Cô gái nở nụ cười, xoay đầu nói với Ngụy Minh Nhã: “Tiểu Nhã, bình thường chủ nhiệm Quý giúp đỡ cậu rất nhiều, cậu kính chủ nhiệm Quý một ly đi.”

Ngụy Minh Nhã vì sao tham gia hiệp hội máy tính, thực ra mọi người đều biết rõ.

Đến nỗi duy nhất Lâm Tích không biết chuyện, lúc này nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô gái này, và vẻ e thẹn rõ ràng trên mặt Ngụy Minh Nhã, nếu cô còn không hiểu, thì có lẽ cô thật sự là con ngốc.

Chỉ là họ diễn sâu như vậy, là muốn làm gì?

Hy vọng cô hiểu lầm, Quý Quân Hành và Ngụy Minh Nhã có quan hệ mờ ám không rõ ràng ư?

Cho đến khi Ngụy Minh Nhã nhẹ giọng nói: “Thôi, hai ngày nay cổ họng cậu ấy không tốt, đừng ép cậu ấy uống.”

Chậc chậc chậc, giọng điệu này thật là.

Bầu không khí trên bàn chợt thay đổi, không ai nói gì.

Mãi đến khi Quý Quân Hành nhẹ nhàng thả đũa trong tay xuống, để lên đ ĩa sứ trước mặt, nhìn sang cô gái mở miệng nói chuyện đầu tiên, dáng vẻ vốn lười biếng, lúc này mang theo sự chế giễu nhàn nhạt, cậu hỏi: “Cậu nói xem, bình thường tôi giúp cậu ta cái gì?”

Cô gái sững sờ, không ngờ Quý Quân Hành trực tiếp như vậy.

Cô ta liền đỏ mặt, miễn cưỡng cười nói: “Đều là người cùng một câu lạc bộ, giúp đỡ nhau không phải rất bình thường sao.”

“Ồ, vậy thì tôi rất không bình thường.” Quý Quân Hành liếc cô ta, thờ ơ nói.

Lâm Tích ở bên cạnh nghe thấy câu này, liền nghiêng đầu nhìn cậu.

Người khác có lẽ cũng không ngờ Quý Quân Hành có thể nói như vậy, có vài người trên mặt rõ ràng đang cố nhịn cười, mới sẽ không cười ra tiếng.

Cuối cùng vẫn là Cảnh Tân Hoa chủ động đứng dậy, giơ ly nói với Ngụy Minh Nhã: “Tuyển dụng mới năm nay, hoa khôi của chúng ta rất vất vả rồi. Tớ trước kính cậu một ly, đúng rồi, chủ tịch, không phải anh nói còn có quà tặng cho hoa khôi của chúng ta hả.”

Cảnh Tân Hoa chủ động tạo ra bầu không khí, mọi người nhanh chóng quay lại, giả vờ như không nghe thấy lời vừa rồi.

Lúc sắp kết thúc, Lâm Tích đứng dậy đi nhà vệ sinh.

Nhưng vừa đi đến cửa, nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện cười hì hì.

“Ngụy học tỷ thật là quá xấu hổ nhờ, nếu tớ mà là chị ta, thì đêm nay chắc chắn sẽ không đến ăn cơm đâu.”

“Tớ cũng thế, hiệp hội chúng ta ai chả biết chị ta thích chủ nhiệm Quý chứ, theo đuổi người ta lâu vậy. Kết quả người ta ngoảnh lại kết đôi với đàn em năm nhất. Thật đáng thương.”

“Dù sao tớ cũng không thích dáng vẻ vênh váo của chị ta, tướng mạo xinh đẹp thì thế nào, tớ cảm thấy bạn gái của chủ nhiệm Quý thoạt nhìn tính tình rất tốt.”

“Tớ cảm thấy chị ta cũng chả xinh đẹp bằng bạn gái của chủ nhiệm Quý.”

“Hơn nữa chị ta và Liêu học tỷ vừa rồi trên bàn cơm có bao nhiêu mất mặt. Ôi, tớ cảm thấy con gái vẫn nên có chút lòng tự trọng mới được.”

Hai người vừa rửa tay vừa thảo luận, Lâm Tích nghe thấy có hơi lúng túng.

Cô định đi trước, đợi hai người họ đi rồi lại vào.

Chỉ là cô vừa xoay người, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng đẩy mạnh cửa.

“Thảo luận tôi ở sau lưng, rất vui nhỉ?” Giọng Ngụy Minh Nhã từ bên trong vang lên.

Lâm Tích không ngờ, cô ta vậy mà ở nhà vệ sinh, hơn nữa còn nghe thấy những lời này.

Bên trong hai cô gái bị dọa sợ, mặt Ngụy Minh Nhã hơi đỏ, vẻ ngoài vốn xinh đẹp dưới lớp trang điểm hôm nay, càng thêm vênh váo hung hăng, cô ta nhìn hai người, mỉm cười miệt thị, “Có bản lĩnh thảo luận tôi, thì nên trang điểm ăn diện cho mình tí đi. Bằng không đến cuối cùng, các người nhất định thảm hơn tôi gấp trăm lần.”

Hai cô gái ăn mặc cũng không nổi bật, bị cô ta nói như vậy, mặt nóng bừng.

Lâm Tích không muốn nghe tiếp, vội xoay đầu rời đi.

Chỉ là lúc xoay người, đúng lúc đụng ngã cây lau nhà để bên cạnh, một tiếng rầm lanh lảnh vang lên, mấy người bên trong đều nghe thấy rõ ràng.

Hai học muội quẫn bách không biết phải làm sao, vẫn là có người miễn cưỡng nói: “Học tỷ, xin lỗi.”

Lâm Tích định về phòng bao của mình, vừa đi về không bao lâu, có một cửa phòng bao được mở ra, một chàng trai mặc áo nỉ màu đen từ bên trong đi ra.

Cậu đang cầm điện thoại, có chút tức giận.

“Cậu con mẹ nó nói chuyện dễ nghe một chút, nói cái gì tôi một chân đạp hai thuyền, ông đây thay bạn gái nhanh, nhưng loại chuyện một chân đạp hai thuyền này, tôi cũng thật sự khinh thường làm……”

Nam sinh không nhìn thấy Lâm Tích, giận dữ nói, vừa xoay người thì suýt đụng phải cô.

Đến khi cậu ta nói xin lỗi, thì hai người đều sững sờ.

Tần Khải không ngờ gặp được Lâm Tích ở chỗ này.

Lâm Tích lại định đi vòng qua bên cạnh cậu ta, nào biết bị cậu ta một tay kéo ống tay áo, nói vào di động của mình: “Cúp đây.”

Lúc cậu ta cúp máy, Lâm Tích dùng sức hất cậu ta ra, trừng mắt với cậu ta.

“Lâm Tích, ra ngoài ăn cơm à.” Tần Khải chặn trước mặt cô.

Lâm Tích lần này thật sự không nhịn được, trợn trắng mắt với cậu ta, “Làm phiền, tránh ra.”

“Cậu đừng lạnh nhạt với tớ vậy mà, chúng ta dù gì cũng là bạn học cấp ba kia mà.” Tần Khải cười ha ha, con người cậu ta tính tình không tính là tốt, nhưng cậu ta tự cảm thấy mình cũng rất kiên nhẫn với Lâm Tích.

Lâm Tích không sao cả nói: “Làm phiền, cậu đi tìm bạn học cấp ba khác mà ôn lại kỷ niệm đi.”

Tần Khải cười ha ha, thấp giọng nói: “Cậu thật sự ở cùng Quý Quân Hành rồi à?”

“Thật.” Lâm Tích không hề do dự nói.

Cô nhìn Tần Khải, nói thẳng: “Cho nên phiền cậu trước khi nói những lời không đáng tin kia, thì nên nhìn thẳng vào chênh lệch giữa cậu và Quý Quân Hành một chút.”

Tám đời Tần Khải cũng chưa từng bị ai đánh vào mặt như vậy.

Trước đây cậu ta và Quý Quân Hành học chung một trường, khi ấy Quý Quân Hành là trạng nguyên, cậu ta là học sinh thể dục. Nhưng vây quanh cậu ta là một đám người dốt nát như nhau, bọn họ căn bản chỉ biết xì mũi coi thường người như Quý Quân Hành.

Từ trước đến nay không có ai dám nói lời này với cậu ta.

Còn sau khi lên đại học, thành tích bỗng trở thành thứ yếu, cậu ta có tiền, suốt ngày lái chiếc xe thể thao gầm rú chạy đến, rồi gầm rú lái đi. Cậu ta tìm bạn gái chuyên tìm người một ký túc xá thì thế nào, chỉ cần cậu ta muốn ra sức, những cô gái kia còn không phải bắt đến tay à.

“Cậu……” Trên mặt Tần Khải mang theo vẻ tức giận, nghiêng người ép tới.

Lâm Tích tránh rất nhanh, nhưng cổ tay vẫn bị cậu ta bắt được. Lần này Lâm Tích thật sự nổi giận, ngẩng đầu dậm mạnh xuống giày cậu ta. Cho dù mùa đông giày mang cũng tính dày, nhưng Lâm Tích dùng hết sức dậm xuống, đau đến nỗi Tần Khải lập tức buông tay.

Cậu ta vừa buông tay, Lâm Tích liền đi vòng qua cậu ta rời đi.

Tần Khải xoay một vòng tại chỗ, đau đến mức nhe răng há miệng.

Mà Ngụy Minh Nhã đứng ở phía sau cách đó không xa, nhìn ảnh trong tay mình, lộ ra nụ cười đắc ý. Hoa hoa công tử Tần Khải này, sao cô ta không biết, bắt đầu từ năm nhất đã thay bạn gái không ngừng. Chiếc Lamborghini kia của cậu ta thường đậu dưới ký túc xá bọn họ, chỉ có điều cách một thời gian lại chở cô gái khác.

Khúc nhạc đệm nhỏ của buổi liên hoan, Lâm Tích không nói với Quý Quân Hành.

Ngược lại ngày hôm sau, họ cùng đi xem Quý Lộ Trì thi đấu. Cuộc thi Robot thanh thiếu niên mà cậu bé tham gia, cuối cùng cũng bắt đầu, cậu bé điện thoại cho Lâm Tích, ưỡn ẹo mãi, mới nói muốn anh chị đến cổ vũ cho nó.

Lâm Tích đặc biệt mua một cái bánh kem đem theo, màu chủ đạo là màu xanh nhạt, phía trên dùng fondant nặn một chữ Quý Lộ Trì.

Bên cạnh còn có một con robot nho nhỏ.

Quý Quân Hành nhìn những thứ cô chuẩn bị, chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng.

Người tham gia thi đấu hôm nay rất nhiều, mà phụ huynh đến xem càng nhiều hơn. Trên khán đài ngồi đầy người, Lâm Tích kéo Quý Quân Hành tìm chỗ. Bởi vì Quý Lộ Trì đang chuẩn bị thi, cho nên Lâm Tích không muốn đến quấy rầy cậu chuẩn bị.

Vì cuộc thi không chỉ có nhóm học sinh tiểu học, mà còn có nhóm học sinh trung học và nhóm học sinh phổ thông.

Bọn Lâm Tích đợi rất lâu, vẫn không thấy nhóm Quý Lộ Trì thi, cô chống cằm, thấp giọng nói: “Anh cảm thấy nhóm Trì Trì sẽ thắng chứ?”

“Có lẽ.” Quý Quân Hành không tập trung nói.

Lâm Tích bất mãn với thái độ của anh, đưa tay đẩy một cái, thấp giọng nói: “Này, dù sao cũng là cuộc thi của Trì Trì, anh nghiêm túc chút đi.”

“Uhm, nếu nó thua, thì nó không phải em trai anh.”

Lâm Tích: “……” Cô không phải bảo anh nói cái này.

Quý Quân Hành thấy vẻ mặt này của cô, đưa tay kéo tay cô, đưa đến bên miệng hôn một cái.

“Không phải em bảo anh nghiêm túc à.”

Lâm Tích đỏ mặt, bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “Nhưng em có bảo anh nói vậy đâu, Trì Trì đáng yêu biết bao……”

“Tiểu Tích.” Lúc này, bên cạnh có một giọng nói vang lên.

Lâm Tích xoay đầu nhìn sang, cả người đều cứng đờ tại chỗ.

Ôn Toàn khoác tay Quý Tuyển Hằng, đứng trên lối đi bên cạnh.

Cô……

Lâm Tích chợt rụt tay mình về, có cảm giác luống cuống.

“Chú, dì ạ.” Cô hoảng loạn đứng dậy.

Chính vào lúc cô muốn nói gì đó, Quý Quân Hành bên cạnh cũng đứng dậy theo, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.

Dịu dàng nhưng có lực.

Cậu nhìn sang Ôn Toàn, khóe miệng hơi giương lên, “Mẹ, mẹ dọa bạn gái con rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thiếu gia: Các người đừng dọa cô ấy

Ôn Toàn: ……Quả nhiên con trai lớn rồi không theo mẹ nữa, thật đáng ghét.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi