THỜI GIAN ĐÚNG LẠI YÊU EM


Vì muốn dời đi sự chú ý của thằng bé, anh ôm lấy nó đi vào vào phòng, vừa đi vừa nói “Ai nói chúng ta không có tiểu bằng hữu, Trạm Trạm không phải sao?”
“Nhưng mà…” Thằng bé nghiêng đầu nghĩ, lại nói “Nhưng không phải người lớn đều có trẻ nhỏ sao? Ông ngoại bà ngoại có mèo trong nhà, mèo còn sinh ra mèo con…”
Lúc thằng bé nói về mèo con, cái miệng nhỏ nhắn chu ra thật đáng yêu. Anh cảm thấy trong lòng thật ấm áp, không kìm lòng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé “Đúng vậy, cho nên mẹ với ba chỉ có một bảo bối thôi à.” Nói xong anh đặt thằng bé ở phòng khách, hỏi “Thích nơi này không? Con cùng mẹ ở lại đây được không?”
Trạm Trạm xoay cái đầu nhỏ, nhìn xung quanh một chút, lại lắc đầu nói “Không thích, rất yên lặng.”
“……”
Có lẽ thằng bé suy nghĩ rất hồn nhiên nhưng từ ngữ nói ra thật lạnh lùng.
Đông Hiểu Hi thoáng đánh giá nơi này, rộng hơn 200 mét vuông, trắng đen là gam màu chủ đạo trong nhà trọ, dưới tầng là đại sảnh rộng rãi, rộng nhưng ngoại trừ một bộ sofa đơn giản, trên tường là một cái ti vi to cùng một bộ loa, dường như không có gì cả, ngay cả món đồ trang trí cơ bản nhất cũng không có, điều này không phù hợp với yêu cầu thẩm mĩ cơ bản của một kiến trúc sư. Cô lại nhìn sofa, có vài quyển sách cùng vài thứ đồ chơi trẻ con và thực phẩm, liền nghiêng đầu hỏi anh “Vì sao mà cái gì cũng không có, nơi này chuẩn bị thành bãi đậu xe sao?”
Ánh mắt anh tối sầm lại, sau đó lại cười “Em không biết đấy thôi, nếu không phải sợ bên ngoài nói tập đoàn Lam Long phá sản, Tổng tài phải ở khu dân cư nghèo, ngay cả ngôi nhà này anh cũng không muốn ở.”

Đông Hiểu Hi không nói gì nữa, cô đương nhiên biết anh không nói đùa. Với anh mà nói căn phòng xa hoa này cũng không tính là nhà, nơi duy nhất khiến anh quyến luyến chính là căn hộ có mấy chục mét vuông kia, nơi ghi lại rất nhiều kỷ niệm của họ.
Cô đem thực phẩm mới mua đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra, cũng giống như tưởng tượng, bên trong ngoại trừ mấy lon bia ra thì không có gì cả. Cô đem đồ bỏ vào tủ lạnh, xoay người mới biết anh đang tựa ở cửa bếp nhìn cô. Trên mặt anh nở nụ cười mê hoặc khiến người khác hít thở không thông, ấm áp đến mức cô không dám nhìn ngắm, bởi nụ cười này nhìn ngắm lâu sẽ nghiện, cũng sẽ khiến cô không kìm lòng mà hứa hẹn với anh. Nhưng thời gian năm năm về trước đã cho cô kinh nghiêm, chính là không dễ nói chia tay, càng không dễ dàng hứa hẹn.
“Khi nào em cùng Trạm Trạm đến đây ở vậy?” Anh quả nhiên không buông tha vấn đề cũ, ôn nhu tìm lấy cơ hợi, một tay anh ôm lấy thắt lưng cô, một bên ủy khuất nói “Nếu em không đến, có lẽ anh ốm chết trong nhà cũng không có người biết đâu.”
Cô lảng tránh ánh mắt bức người của anh, cố ý đem sắc mặt trầm xuống “Nói bậy bạ gì thế, đừng ở trong này mê hoặc người khác, nhanh lên lầu nằm nghỉ đi…”
“Anh không cần nằm nghỉ, con nói em phải ôm một cái bệnh mới có thể khỏi.”
“Anh lại đùa gì thế, anh còn nhỏ sao?”
Cô trừng mắt với anh rồi bước ra khỏi phòng bếp trước. Hai người một trước một sau trở lại phòng khách, đi đến phòng ngủ trên lầu, lúc này mới phát hiện Trạm Trạm không ngồi trong phòng khách chơi đồ chơi, mà đang hướng đến cầu thang lên phòng ngủ, bước đi loanh quanh, nhìn ngó lung tung, không chút để ý thiếu chút nữa vấp té. Anh bước nhanh đi qua, dùng một cánh tay ôm thằng bé lên, bước lên lầu, hù dọa nó “Đừng bướng bỉnh, không thì ngã gãy mất răng cửa, lớn lên không thể lấy vợ được.”
Trạm Trạm vui vẻ cười hỏi “Vậy chú có răng cửa, vì sao lại không có vợ?”

“……”
Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Nhìn thấy bộ dạng anh kinh ngạc đến không trả lời được, cô không nhịn được cười trộm. Cả ba người đi vào phòng ngủ, cô mang nhiệt kế điện tử đến đưa cho Trạm Trạm, lại chỉ anh nói “Đem chú giao cho con, con chỉ huy chú nằm yên để đo nhiệt độ.”
Thằng bé giống như nhận được thánh chỉ, đá đôi giày nhỏ đi linh hoạt trèo lên giường lớn. Dường như giường quá rộng và êm, thằng bé lại bắt đầu nghịch ngợm, hưng phấn nhảy lên nhảy xuống trên giường, hoàn toàn quên nhiệm vụ mẹ giao. Anh sợ nó ngã xuống giường, liền vội vàng leo lên giường, không nghĩ thằng bé sẽ ngồi xuống, hăng hái nói “Chú Lam, hai chúng ta chơi đô vật, xem ai khỏe hơn nào.”
Anh khoát tay, giống như bắt gà con trực tiếp ôm thằng bé vào trong lòng “Chờ chú chăm cho con béo hơn rồi nói sau.” Một lớn một nhỏ lăn qua lăn lại, vui đùa ầm ĩ trên giường, kẻ lớn hoàn toàn không có tính tự giác của bệnh nhân, mà kẻ nhỏ lại không biết tính tự giác là gì.
Đông Hiểu Hi lắc đầu đi qua, đem tấm rèm trong phòng ngủ kéo lên, ánh nắng buổi chiều bất ngờ chiếu sáng căn phòng, ánh nắng trong suốt phân tán đến từng góc phòng ngủ. Tấm rèm xanh nhạt, giường lớn cùng sàn nhà máu trắng đơn giản, nhưng lại giống như trong mơ. Cô cảm giác như ở đây có ánh nắng ấm áp của buổi chiều, như một giấc mơ nhẹ nhàng, mà trong giấc mơ này khuôn mặt tươi cười hạnh phúc kia thật chân thật…
Không biết bao lâu sau, cô nghe thấy tiếng của Trạm Trạm “Mẹ, ba mươi chín độ, chú ấy có phải sốt hay không?” Cô phục hồi tinh thần mạnh mẽ đi đến bên giường đưa tay đặt lên trán anh, nóng bỏng làm tim cô đập nhanh. “Đi bệnh viện tiêm thôi.” Cô dùng câu trần thuật, không có đường thương lượng. Anh lại ủy ủy khuất khuất, trong lời nói có sự kiên dịnh không thể phản bác “Anh nhất định không đi, em ở bên cạnh anh là được rồi.”
“…”
“Mẹ, mẹ đừng bắt chú Lam tiêm, đau mà.”

Con cũng lại đây, một lớn một nhỏ dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô, một người là sợ tiêm, một người là sợ cô bỏ đi. Có lẽ khi được người ta cần tới mình có đôi khi càng cảm thấy được người ta yêu thương mình. Cô cũng không kiên trì nữa mà đi tìm thuốc hạ sốt cùng nước đưa đến ép anh uống, nửa thỏa hiệp nửa ra lệnh nói “Hai mươi phút nữa mà không hạ sốt, nhất định phải tiêm.”
Anh thỏa mãn kéo Trạm Trạm lại gần, một bên khẽ vuốt mái tóc mềm của nó, một bên hưởng thụ cô đắp chăn cho họ, cảm nhận bàn tay mềm mại của cô đặt trên trán mình, phủ qua cơ thể mình. Anh đột nhiên cảm thấy bị bệnh có cảm giác thật tốt, cũng có thể giống Trạm Trạm được cô yêu chiều, cũng có thể không ngại ngùng gì làm nũng với cô.
Trong phòng im lặng hồi lâu, Trạm Trạm đột nhiên thở dài giống người lớn “Chú Lam, cháu muốn đi dự sinh nhật ông ngoại, buổi tối không thể ở cùng chú.”
Lam Thành cười, ôm thằng bé vào trong lòng “Chờ lúc Trạm Trạm không vội lại đến với chú?”
“Vâng.” Trạm Trạm gật đầu, dường như đâu là một lời hứa. Sau đó lại nói “Chú Lam ơi, cháu có thể mang một món đồ chơi chú tặng cháu cho ông ngoại không ?”
“……” Anh và cô đều tò mò nhìn thằng bé.
Trạm Trạm vừa hỏi vừa tự trả lời “Bởi vì chú mua cho Trạm Trạm đồ chơi rất tốt, còn chưa mua cho ông ngoại, cho nên Trạm Trạm vừa nhắc đến chú, ông ngoại có vẻ không vui.”
“……”
Quả thật, tâm nguyện của thằng bé rất đơn giản, chính là nó hy vọng ông ngoại cũng thích chú Lam như nó. Không biết vì lí do gì mà anh cảm thấy nghẹn ngào, anh yêu thương hôn lên cái trán của thằng bé, còn thực sự hứa hẹn “Được, chú hứa với Trạm Trạm, nhất định sẽ làm ông ngoại vui vẻ, không làm cho Trạm Trạm khó xử.”


Một lát sau, Trạm Trạm thỏa mãn gối đầu lên cánh tay anh ngủ. Trong lúc ngủ, ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, lông mi dài khẽ chớp, anh liền với tay che nắng, thằng bé lại tin tưởng dựa vào trong lòng anh, khiến cho anh cảm động không nói lên lời. Quả thật đứa bé này tâm tình đơn giản, cho nên nó mới có thể tin vào lời hứa của người lớn, mới có thể tựa vào lòng anh ngủ. Nhưng thằng bé vì cái gì mà tin tưởng anh? Vì điều gì mà đến bây giờ anh vẫn chưa hề nghĩ tiểu thiên sứ này là con của anh? Anh bị ý tưởng này làm kinh ngạc, quay đầu lại nhìn cô, khuôn mặt cô vẫn không có gì khác thường, có lẽ đây chỉ là ảo giác vì anh quá mệt mỏi. Anh nhắm mắt lại, cố gắng không suy nghĩ miên man, anh sợ hy vọng rồi lại nhận được thất vọng, loại cảm giác này vốn không có nhiều người có đủ dũng khí đối mặt, cho dù là anh cũng như vậy.
Đông Hiểu Hi kéo rèm vào, tìm một cái chăn khác, ôm con ở trong lòng Lam Thành đến giường bên kia, sau đó lại dịu dàng kéo lại chăn cho anh, cô không nghĩ động tác nhẹ nhàng này vẫn khiến anh giật mình. Cô dịu dàng cúi đầu nói “Anh cũng ngủ một lát đi, em đi làm cơm chiều, buổi tối sẽ trở về với anh.”
Anh chỉ vào chỗ bên cạnh, để cô tựa vào người, rồi ôm lấy thăt lưng của cô “Em yên tâm về dự sinh nhật của bố đi, anh không sao đâu. Chờ anh qua khoảng thời gian này, hai chúng ta sẽ cho Trạm Trạm một gia đình ổn định, thằng bé nhất định phải có cha.”
Cô gật đầu, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Một giờ sau, cô lấy đồ ăn ra khỏi nồi, cho vào cặp lồng, viết giấy nhắn mới yên tâm lên tầng. Nhìn anh cau mày ngủ tựa như có chút không yên ổn, cô vội vàng lấy tay kiểm tra, nhiệt độ so với một giờ trước còn cao hơn, cô liền gọi điện cho bác sĩ. Anh vẫn mê man như cũ, thân thể mơ màng dựa vào cô, cô không thể nhớ anh đã bị bệnh hay bệnh nặng thế này chưa, nhưng vẫn vô ý dựa vào cô.
Theo thời gian, chất lỏng nhẹ nhàng chay trong túi truyền dịch, cô xem đồng hồ, đã đến lúc trở về dự sinh nhật cha, nghe mẹ cô nói, năm năm qua, trong nhà không có ai tổ chức sinh nhật, mà bây giờ cha cô đặc biệt vui vẻ, cũng rất tích cực. Nghĩ vậy cô vội vàng gọi điện cho Hạ Tuyết, hỏi xem cô ấy có thời gian đến giúp cô chiếu cố Lam Thành hay không. Cô không nghĩ rằng Hạ Tuyết không hề do dự, càng không nghĩ rằng gần hai mươi phút sau cô ấy đã xuất hiện trước mặt mình…
Cô nhìn người đàn ông đang ngủ trên giường, khuôn mặt trắng trẻo ẩn nhẫn chút yếu đuối. Đại khái trong tiềm thức không muốn cô rời đi, lúc cô đứng dậy đi đánh thức Trạm Trạm, anh đột nhiên dùng sức kéo cô lại. Cô nghĩ rằng anh đã tỉnh, vội vàng cúi đầu kiểm tra, mới biết anh vẫn ngủ say như cũ, hơn nữa cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Cô có chút thất vọng, dặn Hạ Tuyết nhớ đổi thuốc, cũng nói mình sẽ nhanh chóng trở về. Thật lòng cô không muốn đem anh như vậy giao cho ai cả, hơn nữa cô ngửi được mùi nước hoa trên người Hạ Tuyết, dường như buổi trưa khi hai người gặp mặt cô cũng không ngửi được, có thể mùi hương này theo từng thời điểm mà dậy mùi hơn, trong lòng bất giác hơi rối bời…
“Yên tâm đi, mình sẽ để ý anh ấy thật tốt, giống như lúc cậu rời đi năm năm trước……”
Câu nói của Hạ Tuyết mang thiện ý cười nhạo, nhưng câu nói đùa này lại khiến cho cô có chút run sợ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi