THỜI GIAN HẠNH PHÚC

Một bên đấu võ mồm, một bên đã bước chân vào sảnh lớn, từ xa Hạnh Phúc đã nhìn thấy người hẹn mình, cô không thèm để ý tới Thường Mặc, vội vàng đi qua chào hỏi: “Thật xin lỗi Vương tổng, tôi đến muộn.”

“Ôi!” Vương tổng tươi cười đầy mặt, nhưng mà là hướng về người đứng phía sau lưng cô: “Thường Mặc, sao cậu lại ở chỗ này?”

“Thì ra cậu là kẻ sáng sớm tinh mơ hẹn gặp vợ tôi à.” Thường Mặc tức giận: “Tôi có thể không tới sao?”

Hạnh Phúc thầm nghĩ quay đầu trừng mắt liếc anh một cái, Vương tổng lại nhìn nhìn Hạnh Phúc, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đây là chị dâu a? Sao cậu không nói sớm! Chị dâu cũng thật là, để Thường Mặc gọi một cú điện thoại đến chỗ tôi là được rồi, mọi chuyện đều sẽ trở nên đơn giản thôi, còn hẹn gặp làm gì…thật sự là…đại thủy trôi miếu long vương[4] mà…”

Hạnh Phúc còn chưa kịp nói gì, Thường Mặc đã cắt ngang lời anh ta: “Đừng nói tào lao nữa, cái hợp đồng gì đó mau lấy ra ký nhanh đi, tôi và chị dâu cậu còn phải vội đi ăn sáng nữa. Cậu hẹn người cũng không nhìn thời gian sao, nào có ai hẹn người mười giờ sáng bàn chuyện hợp đồng chứ? Làm hại tôi sáng sớm tinh mơ đã phải đứng lên làm lái xe…”

Vương tổng nghe được cười không ngừng: “Ký kết hợp đồng gì chứ,  lát nữa tôi dặn thư ký an bài người đưa đến văn phòng của chị dâu là được rồi. Giờ tôi mời anh và chị dâu ăn bữa sáng, coi như đền tội, được không?”

“Chuyện này nghe còn có vẻ được.”

Hạnh Phúc vô cùng buồn bực, ăn xong một chầu brunch[5], ra khỏi cửa lên xe mới chất vấn Thường Mặc: “Vì sao anh lại nói em là vợ anh?”

Vẻ mặt Thường Mặc vô tội: “Chẳng lẽ em không phải là vợ của anh sao?”

“Vợ trước!”

Thường Mặc suýt nữa thì bật cười thành tiếng: “Được rồi, lần sau gặp lại Vương Phần Vũ, anh nhất định sẽ nói với hắn em là vợ trước của anh.”

Hạnh Phúc mặc kệ anh, lạnh lùng tùy ý để anh tiếp tục lái xe đến một nơi nào đó. “Được rồi, ngừng ở chỗ này đi, em đi bộ được rồi.”

Thường Mặc không tiếp lời, Hạnh Phúc biết anh đang rất tức giận, nhưng mà người đàn ông này đúng là, không chọc cho anh tức điên lên thì anh nhất định sẽ không ngừng. Cho nên Hạnh Phúc cũng mặc kệ không thèm hỏi han, đến nơi cần xuống, ngay cả lời chào hẹn gặp lại cũng không nói đã nghênh ngang rời đi.

Không nghĩ tới chưa đầy hai ngày sau, cô lại gặp Vương Phần Vũ. Anh ta đang cùng với một người Mỹ bàn chuyện làm ăn, người Mỹ đó mời cơm, Vương Phần Vũ vừa thấy Hạnh Phúc liền kích động gào to: “Ôi! Chị dâu! Hai ngày nay không gặp được Thường Mặc, sao vậy, bị chị đóng cửa cấm ra khỏi nhà rồi à?”

Hạnh Phúc nhìn các đồng nghiệp hai mặt nhìn nhau, một bên thầm mắng trong lòng, một bên giả bộ tươi cười đáp: “Vương tổng, ngài lại nói giỡn rồi.”

Vương Phần Vũ cũng không phải ngu ngốc, nhưng nhất thời khó có thể quay ngược trở lại nên đành ha ha cười gượng với cô. May mắn phó tổng tài một bên tuy là người Malaysia nhưng cũng nói tiếng Trung rất thành thạo, lưu loát không kém gì người bản xứ, lập tức tìm cách dừng đề tài đó lại, việc này mới tính là cho qua.

Không quá hai ngày sau, cấp trên liền đem phần hợp đồng khó giải quyết này ném đến chỗ cô, nói hoa mỹ thì là để cô đi phụ trách cân đối các mặt của vấn đề, bổ nhiệm một công nhân làm trợ lý cho cô, sau đó điều phó tổng tài, người phụ trách ban đầu đi Nhật Bản công tác, thực chất là đem cô đẩy đến đầu sóng đón gió mới đúng.

Người Mỹ dùng một chiêu mượn đao giết người này thế mà cũng hết sức xuất thần nhập hóa. Hạnh Phúc tức giận đến run người, trong cái công ty đa quốc gia như thế này, quan hệ con người phức tạp có thể ảnh hưởng đến tình hình chung của cả công ty, kéo một sợi tóc động đến cả một người. Hạnh Phúc không muốn làm vũ khí sử dụng cho người Mỹ, lại càng không muốn bị người Malaysia coi thường. Nghĩ tới nghĩ lui, một bụng tức giận đều trút hết lên người Thường Mặc.

Gọi điện thoại đánh đòn phủ đầu Thường Mặc, Hạnh Phúc vô cùng tức giận, hơn nữa người này còn lên mặt với cô, nói cả buổi không được một câu đứng đắn nào. Hạnh Phúc không khỏi giận quá hóa cười: “Đại thiếu gia, nếu anh thật sự nhàn như vậy thì lên Bát Đạt Lĩnh[6] leo tường thành đi, nếu không thích đi thì anh ra góp vài viên gạch cho cổng Thiên An Môn cũng được, dù sao cũng đừng để cho mình quá nhàn rỗi, lấy tôi ra để giết thời gian có được không?”

Thường Mặc vẫn còn cà lơ phất phơ hỏi: “Em làm sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi