Như thường lệ, Diệp Nam Sơ lái xe đưa Trì Thư Ý đến đài phát thanh.
Còn tại sao lại là thường lệ thì thật ra Trì Thư Ý đã nhắc rất nhiều lần rằng bản thân có thể tự sang đây, nhưng Diệp Nam Sơ và Diệp Bắc Bắc đều không đồng ý.
Sau đó ba người thống nhất với nhau, nếu Diệp Bắc Bắc rảnh thì sẽ chở Trì Thư Ý, nếu cô nàng có việc thì người đưa Trì Thư Ý đi là Diệp Nam Sơ.
Sau đêm mưa, trời quang mây tạnh, không khí trong lành và mát mẻ hiếm thấy.
Trì Thư Ý mở hé cửa sổ xe, nhắm mắt lại, cảm nhận ngọn gió đêm phả vào mặt, mặt mày thư thả.
Giai điệu quen thuộc văng vẳng bên tai, cõi lòng cô như được bao bọc trong một cảm giác mềm mại không tên, ngay khi một chiếc Cayenne nọ đậu cạnh cô, Trì Thư Ý mở mắt, đáy mắt gợn sóng.
Diệp Nam Sơ chợt nhận ra gì đó, nghiêng đầu nhìn cô, “Có chuyện gì à?”
Trì Thư Ý thấy lòng mình sao mà nhẹ nhõm quá, cô cười: “Không có gì.”
Vậy mà nghĩ đến anh.
Quả thật nghe nhạc sẽ nhớ người.
Sau khi xuống xe trước đài phát thanh, Diệp Nam Sơ bước đến bên cạnh và dẫn cô vào.
Trì Thư Ý vào phòng thu, Diệp Nam Sơ ngồi sô pha phòng ngoài, lẳng lặng nhìn cô chuẩn bị công việc đâu vào đấy qua lớp kính pha lê trong suốt.
Bấy giờ Mộ Cảnh Thời đang chuẩn bị nổ máy, theo thói quen mở radio trên xe, qua một lát sau thì nghe thấy một giọng nói dịu dàng dễ nghe mà quen thuộc vang lên.
“Thời gian dần trôi, một thứ sáu nữa lại đến, chúc mọi người có một buổi tối tốt lành, tôi là Thời Cảnh, chào mừng mọi người đến nghe [Tôi Muốn Nói Người Hay]…”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Cái tên Thời Cảnh này, lúc trước Diệp Bắc Bắc từng hiếu kỳ lý do cô nàng lại chọn nó.
Cô đáp, “Thời Cảnh rồi sẽ phai tàn theo thời gian.” (1)
(1) – Một câu thơ trích từ bài vô đề
Lúc đó Diệp Bắc Bắc còn tức cô chơi không đẹp vì giở thơ giở văn trước một một đứa dốt văn như cô nàng.
Giờ phút này đây, nghe giọng cô vang vọng từ radio xe, chạy băng băng trên con đường người xe vun vút.
Đôi mắt đen tuyền của anh sắc bén như một chú ưng, chăm chú nhìn về phía trước, môi mỏng hơi mím lại, anh giẫm bàn đạp, chiếc Cayenne đen bật đèn sáng trưng lao đi một làn gió.
Vì cửa sổ xe không được đóng kín nên tóc anh đã rối tung do tốc độ xe chạy, nhưng anh lại chẳng thèm để ý, chất giọng nhàn nhạt bình thản mà dịu dàng miên man của cô tràn ngập tai anh, anh đang đợi, đợi bản nhạc cô chơi kết thúc.
Đến cuối cùng, khi gần đến nơi, radio phát lời chào tạm biệt của cô.
Cô nói: “Hãy gửi đến người ấy một bài hát, nói hộ tất cả những suy nghĩ bạn muốn bày tỏ nhưng không dám nói thành lời. Vậy thì sẽ có một ngày, bạn “kể” ra nỗi lòng của mình, mà người ấy, ở một phương trời nào đó, trùng hợp nghe được bài hát bạn chọn vì người ấy, người ấy sẽ nhớ đến bạn. Cảm ơn mọi người đã đến nghe chuyên mục này, tôi là Thời Cảnh, gặp lại nhau vào tuần sau nhé, ngủ ngon.”
Sau đó, bài dương cầm anh thích nhất — “Đám Cưới Trong Mơ” vang lên.
Mộ Cảnh Thời dứt khoát bẻ tay lái, đổi hướng xe rồi dừng lại.
Ngón tay thon dài của anh siết chặt lấy vô lăng, siết đến mức đầu ngón tay dần trắng bệch ra, trầm ngâm nghe hết bản nhạc.
Sau khoảng thời gian thưởng thức ngắn ngủi, anh ngã người, dựa lưng vào ghế lái, lẳng lặng nhìn về trước, thất thần trong giây lát.
Văng vẳng đâu đó trong tâm trí là giọng nói ngọt ngào dễ nghe của cô thiếu nữ mười mấy tuổi.
“Em muốn nhìn xem anh Cảnh Thời trông thế nào.”
Cõi lòng khó yên.
Sau khi bình tĩnh trở lại, cơ thể căng cứng của Mộ Cảnh Thời mới thả lỏng, anh vươn tay, ấn nhẹ lên vết nhăn giữa hai hàng mày.
Dạo trước lúc vừa về nước, tình cờ nghe được kênh radio này trên một chuyến taxi, ngay khi nghe thấy bài piano tạm biệt, anh đã ngây người nhìn ngắm khung cảnh Nam Kinh xa hoa trụy lạc mà rạng rỡ vô vàn về đêm ngoài cửa sổ, để rồi nhớ đến cô.
Từ đấy về sau, cứ hễ có thời gian rảnh, anh đều sẽ nghe chuyên mục [Tôi Muốn Nói Người Hay]. Thật ra, thứ duy nhất khiến anh thích nghe chuyên mục này đơn giản là vì bản nhạc kết thúc là bài mà anh yêu nhất.
Chỉ tiếc rằng mấy năm gần đây anh đã nghe qua rất nhiều bản “Đám Cưới Trong Mơ” do những người khác nhau đàn, thế mà lại chưa từng có cơ hội được nghe cô đàn vì mình.
Mộ Thời Cảnh bước xuống xe, dựa người vào cửa xe, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn vằng vặc và vòm trời sao đầy ắp trên cao.
Ánh sáng trong veo ngời sáng của vầng trăng ấy hắt xuống, soi sáng đêm đen và cũng khiến cõi lòng vốn chỉ có một chút tia sáng le lói dần rạng rỡ hơn.
Rồi giây phút buông thả ấy cũng qua đi, anh vẫn là anh, là Mộ Cảnh Thời cô độc và lý tính.
Trong làn gió buốt lạnh mỗi khi đêm về, đầu óc cũng minh mẫn hơn không ít, phải rồi, anh không nên vì hình bóng ấy mà mất kiểm soát như thế.
Mộ Cảnh Thời thở ra thật sâu rồi trở vào xe, lái nhanh về nhà.
—
Trì Thư Ý vào phòng nhạc sau khi được Diệp Nam Sơ đưa về, cô mở máy tính chuyên dụng cho người khiếm thị mà Diệp Bắc Bắc mua về, dễ dàng bắt đầu buổi livestream.
Màn hình vẫn tập trung quay bàn phím đen trắng của dương cầm như cũ, fan của cô cũng chỉ có thể nhìn thấy mười ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn thành thạo “lướt” trên từng phím đàn.
Sau khi chơi xong bản “Midnight Moon Serenade”, cô mới từ tốn mở lời.
“Chúc mọi người có một buổi tối an lành, lại đến lúc mình chơi đàn cho mọi người nghe hằng tuần rồi.” Cô cười rồi nói tiếp, “Thật ra mình rất biết ơn vì mọi người vẫn đến ủng hộ mình, dù sao mình cũng không nhìn thấy gì nên chẳng thể giao lưu nhiều với mọi người, nhưng không sao, mình livestream trực tiếp thế này là vì muốn mọi người thưởng thức từng bản nhạc dương cầm với mình, cũng hy vọng mọi người sẽ yêu thích những bản nhạc mình chơi.”
“Bài kế tiếp là “Silence”.”
Cô nói rồi, đầu ngón tay mềm mại như đang nhảy múa trên cùng cung đàn phím nhạc, hệt như tên bài vậy, yên lặng bình thản chơi đàn, vừa tập trung vừa chuyên tâm.
—
“Được rồi! Mình muốn gửi lời chào tạm biệt với mọi người, tặng mọi người bài “Ký Ức Tuổi Thơ” làm bản nhạc tạm biệt nhé.”
Suốt buổi livestream, cô không giao lưu với fan như mọi người mà chỉ nói mấy câu đơn giản trước khi đàn hai bài đầu, còn đa phần, phòng livestream của cô bao giờ cũng tràn ngập tiếng đàn trong trẻo du dương.
Cùng là nhớ nhung, nhưng anh thì lựa chọn buông thả, còn cô thì lại cam nguyện trầm luân.
Sau khi hết buông thả, sẽ tiếp tục cố chấp đến cùng.
Sau khi không còn trầm luân nữa, sẽ mang nỗi niềm nhung nhớ vô bờ kia, giấu sâu vào tận đáy lòng.
Sáng sớm hôm sau, Trì Thư Ý vừa tỉnh lại đã cảm nhận được ánh nắng mặt trời ấm áp dịu dàng chiếu lên khuôn mặt mình.
Cô cười nhẹ, vươn tay “chạm” lên tia nắng ấy.
Tuy rằng trước mắt vẫn là một khoảng không đen kịt nhưng lòng cô vẫn luôn tồn tại ánh sáng, chẳng hề yếu ớt, cũng chưa bao giờ lụi tàn.
Cô nhắm mắt, lẩm bẩm với mình: “Chào buổi sáng nhé, Thất Thất.”
Sau đó mới đứng dậy, đi xuống giường rửa mặt.
Rửa mặt xong thì từ tốn thay đồ rồi ra phòng bếp, thành thạo mò nguyên liệu, tự nấu phần cơm sáng đơn giản cho bản thân, xong xuôi hết thì đến thẳng phòng nhạc.
Đánh đàn là môn học bắt buộc mỗi ngày của cô nàng.
Sau khi chơi mấy bài, Trì Thư Ý với tay lấy ly nước đặt gần đấy uống mấy ngụm nhuận họng rồi biếng nhác đánh linh tinh vài nốt bằng tay không cầm ly nước, vài âm thanh không hề có chút quy luật nào vang lên, ánh mắt cô mê mang, chả rõ đang hướng về nơi nào, tia nắng mặt trời vàng dìu dịu chiếu rọi lên sườn mặt cô, khiến làn da vốn đã trắng nõn ấy càng trắng hơn, trông cứ hệt như lớp tuyết ẩm độ đông về vậy.
—
Mộ Cảnh Thời ngồi nghỉ ngơi trong văn phòng sau khi choàng tỉnh từ giấc mơ mà ở đó, cô gái của anh đang khóc.
Thật ra anh cũng chỉ thấy cô khóc một lần duy nhất — Là ngày đầu tiên hai người họ gặp nhau trong công viên, cô đã khóc trước mặt anh.
Nhưng dáng vẻ cô khóc thút thít ấy lại xuất hiện trong giấc mơ của anh vô số lần, tám năm rồi, đến cả anh còn không đếm nổi số lần mình mơ thấy cô khóc.
Tối hôm qua, dáng vẻ cô độc và bất lực đến cùng cực của cô khi đối diện với những lời nửa uy hiếp nửa thuyết phục của cha ở bệnh viện đã chiếm lĩnh giấc mơ anh. Còn anh thì chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gắng gượng tươi cười trước mặt cha anh, khi quay lưng đi nước mắt đã rơi đầy mặt.
Thế mà lạ thay, suốt cả giấc mơ ấy, anh chưa từng nhìn rõ dáng vẻ của cô.
Người con gái trong cơn mơ ấy, quen thuộc mà xa lạ làm sao.
Dường như cô cách anh rất xa, cũng dường như, đang ở ngay bên cạnh.
Cốc cốc cốc —
Giọng Mộ Cảnh Thời lành lạnh: “Vào đi.”
Hàn Hạo Khiêm đẩy cửa bước vào, mau mắn nói: “Bác sĩ Mộ, có người bệnh cần cấp cứu ngay.”
Anh đứng dậy tức thì, tháo đồng hồ trên cổ tay xuống và cài lại nút tay áo blouse trắng rồi đi ra ngoài, “Đang ở đâu?”
“Xin đi theo tôi.”
Mộ Cảnh Thời vừa đến chỗ xe cứu thương, người đàn ông áo quần xộc xệch nằm trên cáng đã níu vội áo blouse trắng của anh, “Bác sĩ cứu tôi với, tôi không muốn thành người mù đâu!”
Mộ Cảnh Thời nhíu mày, “Buông ra!” Tuy giọng điệu thì lạnh lẽo, thậm chí còn có vẻ tức giận, nhưng đôi tay bận rộn xem xét tình hình vết thương thì vẫn rất nhẹ nhàng cẩn thận.
Người đàn ông nọ cảm giác được Mộ Cảnh Thời đang xem xét miệng vết thương của mình thì vội vã bắt lấy tay Mộ Cảnh Thời, miệng thì tiếp tục la oai oái: “Bác sĩ, cứu tôi với, cứu, mắt tôi đau lắm….”
Mộ Cảnh Thời không ngờ anh ta lại bất chấp níu tay anh như thế, làm tay anh thiếu chút nữa là chọc vào miệng vết thương luôn rồi, anh nổi giận, tránh cái tay rớm máu của anh ta ra rồi gầm lên: “Không muốn thành người mù thật thì đừng có mà táy máy tay chân nữa!”
Người đàn ông nọ quả thật đã bị dọa sợ, cánh tay thoát lực rũ xuống.
Chất giọng vững vàng bình tĩnh của Mộ Cảnh Thời vang lên, anh nói với y tá: “Sắp xếp phòng phẫu thuật, chuẩn bị đưa vào phẫu thuật ngay.”
“Vâng.” Mọi người vội vã đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.
Mộ Cảnh Thời và Hàn Hạo Khiêm đi sát theo sau. Anh vừa đi vừa nói với anh chàng Hàn Hạo Khiêm tác phong nhanh nhẹn bên cạnh: “Người nhà bệnh nhân đâu cả rồi? Tìm đến ký tên.”
“Vâng, tôi tìm ngay.”
Hết 02.