Trì Thư Ý thức dậy vào lúc 10 giờ sáng.
Cô ngái ngủ xốc chăn lên, vừa ngồi ở mép giường, cửa phòng đã bật mở, Mộ Cảnh Thời thấy cô tỉnh thì hơi khựng lại rồi mỉm cười, “Tỉnh rồi?”
“Vâng.” Trì Thư Ý vuốt ấn đường rồi rớ đồng hồ xem giường, biết mình ngủ tới tận 10 giờ mới dậy thì hơi xấu hổ cười cười với anh, “Em lại ngủ quên mất rồi.”
Anh đi đến, ngồi cạnh cô, giúp cô vén gọn lại mái tóc dài đã rối bời cả đêm rồi tươi tỉnh đáp: “Không sao.”
“Em rửa mặt đi, anh có pha nước mật ong, lát hẳn uống.”
“Vâng.”
Trì Thư Ý được anh đỡ đến nhà vệ sinh, như thường lệ, anh chuẩn bị đầy đủ vật dụng cho cô rồi mới yên tâm khép cửa bước ra ngoài.
Cô rửa mặt xong, mở cửa, vừa định vịn khung cửa để bước ra ngoài thì tay đã bị ai đó nắm lấy.
Trì Thư Ý giật mình, không ngờ anh lại đứng ngoài cửa đợi cô.
Bàn tay phải của Mộ Cảnh Thời siết lấy tay phải của cô, tay trái vòng qua eo cô rồi chầm chậm ôm cô ra ngoài, sau đó đưa cho cô ly nước ấm có pha mật ong đã làm sẵn.
Cô ngồi trên ghế từ từ uống ly mật ong, không biết có phải vì quen tay hay làm không mà hôm nay anh chải tóc cho cô trơn tru hơn hôm qua nhiều.
Trì Thư Ý đang nhớ lại chuyện tối qua, ăn tối với Bắc Bắc, bị Bắc Bắc chuốc rượu rồi Trịnh Mân Vũ đến rước cô nàng đi còn anh mang cô về nhà…
Sau đó thì sao?
Cô chả nhớ gì cả.
Chắc cô sẽ không làm ra chuyện gì mất mặt đâu…nhỉ?
À đúng rồi, cô nhớ rõ ràng mình có lấy chìa khóa từ túi Bắc Bắc, thế tại sao…Vẫn ở nhà anh Cảnh Thời vậy?
Trì Thư Ý nhấp một ngụm nhỏ rồi cầm ly nước trong tay, ấp úng mở lời: “Chuyện là…Anh Cảnh Thời…”
“Ừm?”
Mộ Cảnh Thời đứng dựa người vào tủ, cúi đầu nhìn cô một lúc lâu, tuy cô chưa nói gì nhưng anh vẫn đoán được cô đang muốn hỏi chuyện gì.
“Thật ra…Anh đưa em về nhà là được rồi, cần gì…”
“Để em một mình anh không yên tâm.”
Trì Thư Ý: “…”
Lát sau, cô lại không nhịn được hỏi: “Vậy tối qua…Em có…Có lỡ lời gì không?”
“Không có.” Anh nhớ đến dáng vẻ hoạt bát nhanh nhảu sau khi say rượu của cô, cười cười đưa tay xoa đầu cô, “Cùng lắm là…”
Trái tim vừa mới được thả xuống của Trì Thư Ý cứ thế treo ngược trở lên.
“Cùng lắm là say rượu nói thật thôi.” Anh khoanh vai, vẫn ung dung nhìn cô, đáy mắt đong đầy vẻ dịu dàng.
Trì Thư Ý: “Chắc em…Chưa nói những chuyện không nên nhiều lời đâu đúng không?”
“Chuyện không nên nhiều lời là chuyện gì mới được?”
“…”
“Vậy em đã nói gì rồi?” Cô gấp gáp nhíu mi hỏi lại.
Mộ Cảnh Thời im lặng trong một thoáng, “Em không nhớ gì thật?”
“Vâng…Không nhớ gì hết.” Cô mím môi, vừa thấp thỏm bất an vừa không định cho qua cái chủ đề này: “Thế nên cuối cùng em đã nói gì rồi vậy, anh Cảnh Thời?”
Anh chống tay lên thành ghế, tay còn lại vỗ mặt bàn, khom lưng kề sát lại gần cô, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô: “Em nói mình rất vui, vì có anh ở đây, em còn bảo em thích anh nhất, dù không có lý do nhưng chỉ có thể là anh, không ai thay thế được.”
Mặt cô đỏ lựng, tuy Trì Thư Ý không thấy gì song vẫn cảm giác được anh đang nhìn cô chằm chằm, thế là mất tự nhiên nghiêng đầu lảng đi chỗ khác, chỉ là Mộ Cảnh Thời không cho cô tránh, anh giữ gáy cô, cụng trán với Trì Thư Ý rồi thì thầm: “Lời muốn nói anh đã nói hết, em còn muốn anh lặp lại à?”
Cô cảm nhận được hơi thở của anh, hàng mi dài chơm chớp, không nói gì, anh thì bắt đầu tự nói lại: “Anh sẽ không bao giờ rời xa Thất Thất, em là báu vật của anh, là người anh muốn dành cả đời để che chở, cũng là người anh trao đi tất cả sự dịu dàng mình có, anh tìm em khổ sở lắm đấy, sao có thể nói bỏ là bỏ được đây? Anh sẽ dốc hết tài học của mình để chữa khỏi đôi mắt cho Thất Thất, một ngày nào đó Thất Thất rồi sẽ nhìn thấy được anh, nên em đừng sợ, những chuyện em sợ hãi kia chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra.”
Anh thấy rõ đôi mắt dần long lanh ánh nước của cô, lấp lánh cứ hệt như pha lê vậy.
Mộ Cảnh Thời dời tầm mắt dọc xuống theo từng đường nét xinh đẹp tinh tế trên khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại trên bờ môi đang hé mở kia, “Còn nữa, nơi này cũng là nhà của em.”
Cô mở to mắt, nhớ ngay đến câu thầm thì vang lên bên tai khi cô đang mê mang tối qua, cô nhớ anh nói: “Thất Thất, đây cũng là nhà.”
Lúc ấy cô cứ ngỡ mình đang mơ, hóa ra anh thật sự đã nói thế.
Còn anh thì đã hôn lên môi cô ngay vừa dứt lời, quấn riết như thế, triền miên đến vậy, cũng là lần đầu tiên không chỉ hôn phớt qua rồi thôi, đầu lưỡi anh dễ dàng vói vào khoang miệng cô, tất nhiên, Trì Thư Ý chẳng biết phải đáp lại thế nào, tim cô đập dữ dội như trống bỏi, cô hầu như bại trận trong tích tắc trước kiểu tiến công khác thường của anh, cũng mặc anh đòi hỏi.
Dai dẳng hồi lâu, anh cuối cùng cũng chịu tha cho cô, tuy có bị cô cắn khá là nhiều song anh vẫn cảm thấy mãn nguyện lắm.
Được hôn người mình hằng yêu là chuyện tốt đẹp nhất trần đời.
Mộ Cảnh Thời phải hôn nhẹ thêm mấy bận nữa rồi mới thỏa chí ngồi dậy, còn cô chỉ có thể ra sức siết chặt ly nước trong tay mà thở dốc, mặt ngày càng đỏ hơn, trông đến là quẫn bách.
Rõ ràng anh không giỏi nói những lời đường mật âu yếm khiến người ta run chân ôm tim, nhưng lần nào cũng nói hết cho cô, nói rằng anh thích cô đến độ nào, cũng nói rằng sẽ chẳng bao giờ rời khỏi cô.
Chỉ vì muốn cô an lòng hơn.
“Xem ra cơm sáng phải đổi thành cơm trưa rồi.” Giọng anh nghe hơi bất lực.
Trì Thư Ý dần dần bình tĩnh lại, đặt ly nước lên bàn, hỏi: “Anh làm cơm sáng à?”
“Ừ.”
“Em hơi đói bụng.” Cô rờ cái bụng lép kẹp của mình, đứng lên nói: “Đi ăn cơm thôi.”
Anh cười, “Cơm sáng hay cơm trưa đây?”
“Thì…Ăn trưa sớm.”
Anh vô cùng tự nhiên vừa nắm tay cô vừa ăn cơm với cô.
Trì Thư Ý vừa ăn vừa chậm rãi nói với anh: “Lát nữa anh Cảnh Thời đưa em về nhé.”
Bàn tay đang gắp đồ ăn cho cô hơi khựng lại rồi đồng ý như thường: “Ừ.”
Dù rất muốn giữ cô lại, nhưng…
Thôi, đợi thêm chút nữa vậy.
Mộ Cảnh Thời đưa cô về nhà xong thì cũng rời đi.
Trì Thư Ý đợi anh đi rồi mới vào lục tủ quần áo lấy đồ thay sau đó tắm rửa thay đồ.
Mộ Cảnh Thời khởi động xe chạy thẳng đến bệnh viện, trên đường đi bên công ty bất động sản có gọi báo với anh có người sẽ đến nhà giúp anh sửa lại khung cửa, anh chỉ qua loa bảo mình đã tự sắp xếp được rồi, người bên bất động sản chỉ cần mang vật dụng đến trước cửa là được.
Diệp Bắc Bắc ngủ thẳng một mạch đến xế chiều.
Mặt trời đã khuất bóng rồi cô nàng mới lững thững dậy, còn cảm thấy eo đã “lao lực” đến độ sắp gãy tới nơi…
Cô nàng run run rẩy rẩy lê cái thân vào phòng tắm tắm rửa, vì để tránh bị “hành hạ” lúc tối về nên hoàn toàn lờ tịt cơn đau, mau lẹ thay đồ rồi chuồn luôn.
Diệp Bắc Bắc vừa về đến nhà thì bắt gặp Trì Thư Ý đang mặc đồ ngủ xõa tóc để ngồi trên sô pha phòng khách nghe chuyên mục trên đài.
Sau đó hai người cùng sóng vai nhau ngồi trên sô pha như ngày thường, Trì Thư Ý cũng không giải thích sao bản thân lại tiếp tục qua đêm ở nhà bạn trai, vì cô cũng tự biết cô không về nhà hai buổi tối liền thì chắc Diệp Bắc Bắc đã chắc mẩm cô với anh đã ở với nhau rồi, nói nhiều thêm cũng vô ích, thế là Trì Thư Ý cũng kệ thây luôn, không để ý cuối cùng DIệp Bắc Bắc suy nghĩ thế nào nữa, dù sao thì chỉ cần cô với anh Cảnh Thời tự hiểu rõ là được.
Diệp Bắc Bắc mở app nghe nhạc trên máy tính, hỏi cô muốn nghe gì.
“Thư Gửi Mẹ.”
Diệp Bắc Bắc nhanh tay gõ chữ tìm bản nhạc rồi ấn nghe.
Sau đó thu nhỏ tab để mở Weibo.
Vừa vào trang cá nhân đã giật nảy mình, đống tin nhắn với bình luận này là thế quái nào vậy trời?
Cô nàng nhấp xem từng thứ, nhướn mi.
Toàn là fan Thất Thất đến hỏi cô quản lý là cô đây chuyện tình yêu của Thất Thất…
Cô nàng nghía thử bản hotsearch Weibo…
Hotsearch 34: Tình yêu đến trễ tám năm của Thời Cảnh [Tôi Muốn Nói Người Hay]
Diệp Bắc Bắc tò mò ấn vào xem, bài Weibo đầu tiên trong hotsearch là đăng ảnh cap màn hình, gồm ảnh chụp bài video hai người hòa tấu, sau đó là ảnh chụp từng lời nhắn Mộ Cảnh Thời đăng kèm khi chia sẻ lại mỗi một bài đăng của Trì Thư Ý, hơn nữa người đăng bài này còn bảo nick đó là nick Weibo của bạn trai Thất Thất…
Bà tám Diệp Bắc Bắc lại hứng chí xem tài khoản của Mộ Cảnh Thời, xem hết cả trang thì biết chắc đây là nick của Mộ Cảnh Thời thật.
Sau đó cũng không khỏi chửi bậy một tiếng: “Má nó!!”
Trì Thư Ý đang yên ổn nghe nhạc tất nhiên chả hiểu gì sất, Diệp Bắc Bắc chụp cánh tay cô rồi lắc như điên, “Thất Thất Thất Thất!! Anh nhà cậu bày tỏ với cậu trên Weibo kia kìa! Lên cả hotsearch luôn rồi đấy!”
“Hả?” Hiển nhiên cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Diệp Bắc Bắc bừng bừng khí thế xổ một tràn: “Đây đây tớ đọc cậu nghe, anh ta chia sẻ lại bài đăng đầu tiên của cậu với dòng “Thất Thất mười sáu tuổi sinh nhật vui vẻ.”, bài đăng thứ hai là….Bài thứ ba là “Thất Thất mười tám tuổi sinh nhật vui vẻ. Anh yêu em.”…Bài cuối là “Xin lỗi em, anh đến chậm, cảm ơn em vì đã luôn đợi anh. Anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho tám năm dài lỡ mất em. [Trái tim].””
Trì Thư Ý càng nghe càng ngạc nhiên cực kỳ, nhất thời không nói nổi câu nào.
“Anh ta bắt đầu chia sẻ từ hai giờ sáng đấy, hầy…Cư dân mạng cũng giỏi thật, đào sạch trơn không chừa lại gì, còn có người phát hiện anh ta tạo Weibo vì cậu đó, gửi kèm cả ảnh màn hình thời gian đăng ký tài khoản là hôm qua, còn nữa…Anh ta theo dõi có mình cậu thôi.”
Trì Thư Ý: “…”
“ID anh ấy là gì?” Cô hỏi khẽ sau một lúc trầm ngâm.
“Thất Thất Cảnh Thời.”
Thất Thất Cảnh Thời…Thời Cảnh Thất Thất…
Trì Thư Ý vẫn còn đang chết lặng, tâm trí cô toàn là những lời Bắc Bắc thuật lại dòng nhắn gửi của anh.
Một lúc lâu sau, cô mở miệng: “Đăng nhập vào tài khoản của tớ rồi nhấn theo dõi lại anh ấy giúp tớ nhé.”
Diệp Bắc Bắc đồng ý, hỏi tiếp: “Mà…Video mới nhất cậu đăng tớ còn chưa xem, cuối cùng là trong ấy có gì mà khiến fan cậu sục sôi cỡ đấy?” Nói rồi mở video xem.
Ngoài sự ngạc nhiên khi xem xong ra thì cũng chỉ còn mỗi ngạc nhiên.
Cô nàng hiếm khi im lặng lâu thế này, sau rốt mới thở dài, ngả đầu tựa vào vai Trì Thư Ý.
“Thất Thất, trước giờ tớ luôn chăm chăm gán ghép cậu với anh tớ là vì anh tớ thích cậu, tớ xin lỗi, xin lỗi vì chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của cậu để suy xét tới cảm nhận của cậu.”
Trì Thư Ý cười cười, “Không sao đâu mà.”
Nếu nghĩ từ góc độ của Bắc Bắc thì cô nàng cũng chẳng làm gì cả.
“Ngay từ đầu tớ đã không biết gì nhiều về cậu và bác sĩ Mộ, chỉ biết hai người biết nhau từ sớm, cậu cũng thích anh ta lâu lắm rồi, ngoài trừ hai điều ấy ra thì hoàn toàn mù tịt.”
“Nhưng hôm nay sau khi xem xong video của hai người thì tớ chợt nhận ra, người hiểu cậu nhất, từ trước đến giờ có lẽ chỉ có mình anh ta. Tất nhiên anh tớ rất tốt, chẳng qua giữa hai người duyên cạn phận mỏng thôi.”
“Thật ra khoảng thời gian này tớ cũng tự thấy được anh ta yêu chiều cậu hệt như đang nâng niu ngọc quý trên tay vậy, săn sóc cho cậu đến từng chi tiết nhỏ nhất, tớ phải thừa nhận rằng so với anh tớ thì anh ta còn yêu cậu nhiều hơn.”
“Hy vọng hai người sẽ hạnh phúc.” Diệp Bắc Bắc ôm cô, “Nếu anh mà biết thì chắc chắn cũng sẽ chúc phúc cho hai người.”
Hết 24.