Cô líu ríu lâu thật lâu, kể từ lúc chập tối đến tận khi màn đêm buông xuống, trong lúc ấy Mộ Cảnh Thời còn muốn rót nước cho cô giải khát, nhưng cô không chịu buông anh ra, hai người cứ thế nằm trên giường tiếp tục nói chuyện.
“Có phải lúc trước anh Cảnh Thời đã từng nói nếu em muốn biết chuyện gì thì anh sẽ không giấu giếm gì hết đúng không?” Cô hơi ngước mặt lên hỏi.
“Ừ.”
“Em muốn biết toàn bộ chuyện về anh, hết thảy, từ khi anh còn bé đến lúc anh trưởng thành.”
Chuyện của anh…
Dường như từ khi anh bắt đầu có ý thức thì ông nội và cha mẹ đều chỉ quan tâm đến chuyện trên công ty, chuyện khác còn không bận tâm đến nữa kia, nói gì đến việc ở cạnh chăm lo cho anh.
Trong nhà có thuê bảo mẫu chăm sóc nhưng anh đều từ chối hết, còn tên nhóc Cảnh Vân kia thì lại đến là hưởng thụ sự săn sóc vì nghĩa vụ của bảo mẫu.
Từ khi còn bé đến khi trưởng thành, anh luôn bị sắp xếp chuyện học hành, học trường nào, học thêm lớp nào sau khi tan trường, sáng cuối tuần phải học cái gì, chiều về phải học thêm gì, Hầu như ngày nào cũng thế, ngoài việc ăn uống và ngủ, việc còn lại là học tập, rèn luyện.
Song kể cả khi ăn cơm khi đi ngủ, vẫn chỉ có mình anh và Cảnh Vân, rõ ràng gia đình có đến năm người nhưng anh cứ cảm thấy, trong căn biệt thự rộng lớn bạt ngàn ấy, trong cái gia đình danh giá ấy, ngoại trừ anh thì chỉ còn mỗi Cảnh Vân.
Cảnh Vân nhỏ hơn anh ba tuổi, tánh tính hiếu động hoạt bát, hoàn toàn khác với kiểu lầm lì nhạy cảm thậm chí còn quái gở không dễ chung đụng như anh.
Anh muốn tìm cảm giác được tồn tại, thế là liều mình học tập, nhưng dù anh có xuất sắc trên mọi phương diện đến cỡ nào thì cha mẹ anh cũng chẳng quan tâm và anh vẫn thế, vẫn chả thế khiến họ chú ý đến mình.
Cũng chính vì anh đã cáng đáng hết thảy, nên Mộ Cảnh Vân mới để trong lòng, có lẽ anh chàng nghĩ mình đã có một người anh giỏi giang như thế thì phải gắng sức đuổi theo bước chân anh.
Dần lớn, ông nội cũng về hưu, ở nhà bầu bạn với hai người họ, song dạo ấy anh đã mười mấy tuổi đầu, tánh tình đã được định hình từ lâu, định hình thành một cậu trai lặng thinh cùng cực, chẳng làm thân được với ai cũng chẳng có bạn tâm giao.
Lúc ấy Mộ Cảnh Thời hoàn toàn không thấy được ý nghĩa của sinh mệnh mình, ngày nào cũng như người máy vậy, hoàn thành xuất sắc hết thảy những chuyện họ sai bảo, thi thoảng trường có tổ chức hội thi, anh sẽ tham gia, cũng chỉ có khi ấy anh mới tìm thấy được chút ý nghĩa của cuộc đời mình, dù là ngắn ngủi vô cùng, chí ít trên đời vẫn có một số việc đáng để anh tìm tòi, khiêu chiến. Song mỗi lần chạm được vào giải thưởng, anh lại mê mang, có nhiều thành tựu thì có ích gì chứ, qua mấy năm sau cũng phải về công ty gia đình làm việc.
Đây là thứ “vận mệnh” an bài cho anh ngay từ thuở lọt lòng, chả ai thay đổi được.
Cảnh Vân cũng sẽ hệt như anh, tốt nghiệp xong thì về quản lý công ty.
Trước khi gặp được cô, anh chưa từng nghĩ đến việc kháng cự, anh đã lầm tưởng rằng dù mình có làm gì đi chăng nữa thì cũng không khác biệt gì, vả lại, anh cũng chả hề có tí hứng thú gì với cuộc sống này, trừ việc cứ sinh hoạt và làm việc như một cái máy không cảm xúc ra thì chẳng tìm thấy được chút hứng thú hay k1ch thích nào trong đời.
Cho đến mùa hè năm ấy, anh gặp cô.
Kể từ đó, bánh xe vận mệnh chợt rẽ hướng, đưa anh đến một con đường hoàn toàn khác với con đường tẻ ngắt anh đang đi.
“Nhưng tại sao anh lại quyết định học y sau khi gặp em có một lần?”
“Muốn thử sức, cũng muốn giúp em, giúp những người giống như em cùng tìm lại được ánh sáng đã mất.”
“Em đã bảo anh Cảnh Thời là người dịu dàng ấm áp mà, nào phải là kiểu vô tâm vô tình trong miệng họ nói đâu chứ.” Cô ôm eo anh, cười khanh khách nói tiếp.
Nếu anh thật sự lạnh lùng vô tình thì sao có thể muốn học y giúp đỡ người khác đây?
“Rồi cũng vì sửa nguyện vọng sang học y mà anh dọn khỏi nhà đến giờ à?”
“Ừ.”
Cô muốn hỏi anh không nhớ đến người thân chút nào sao? Song lại cảm thấy hỏi thế thật vô nghĩa, vì giữa anh và họ không đào ra được bao nhiêu tình cảm.
Mà khoan…
Trì Thư Ý lắc đầu, “Dì Mộ nói anh vì em nên mới học y, thế nên mấu chốt không phải là vì chuyện học y, đúng không?”
Mộ Cảnh Thời ôm chặt lấy cô, “Em là hơi ấm duy nhất anh có trong đời, anh sẽ không bao giờ để họ phá hủy nó.”
“Chuyện chênh lệch về cả xuất thân lẫn tuổi tác đều là cái cớ không có gì đáng nói, em đừng tin những gì họ nói, bọn họ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi.”
“Nhưng cha mẹ hy vọng con trai có thể cưới một cô gái khỏe mạnh là chuyện hiển nhiên kia mà, nếu nghĩ từ góc độ của họ thì không có gì sai hết.”
“Thất Thất, em không hiểu ư? Nếu Cảnh Vân không thích Dương Vân San, hoặc giả như Dương Vân San mà Cảnh Vân thích không có thân phận và địa vị như bây giờ thì anh nghĩ họ sẽ kết hôn thuận lợi được hay sao?”
Nếu anh không hiểu mục đích thật sự họ cho anh hứa hôn với Kim Ngọc và Cảnh Vân hứa hôn với Dương Vân San thì có lẽ anh đã không phiền chán họ đến mức này.
Chuyện trên thương trường đúng là binh bất yếm trá, dối người dối mình là chuyện thường ở huyện, nhưng Mộ Dung Đức vừa bắt tay với đối tác lâu năm của mình vừa duỗi tay đến mượn cớ kết thông gia hai nhà để chiếm đoạt cổ phần thì lại khiến tim anh buốt giá, cũng làm anh không cách nào chấp nhận được nữa.
Từ lối suy nghĩ này của ông ta khiến anh cảm thấy rằng, trong con mắt của Mộ Dung Đức, anh và Cảnh Vân chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay ông ta, hóa ra sinh họ ra, ban cho họ sự sống chỉ vì muốn chờ đến ngày nào đó có thể lấy hết vốn liếng cống hiến cho công ty của mình.
Trì Thư Ý lặng im.
Cô không phải đồ ngốc, đương nhiên hiểu hết lời anh nói.
Một lát sau, cô nhẹ giọng hỏi: “Họ cũng sắp xếp đối tượng đính hôn cho anh rồi nhỉ?”
“Anh không muốn ai khác ngoài em,” anh vỗ nhẹ lưng cô, giọng điệu bình thản mà kiên quyết, “Vả lại bây giờ anh đã rời khỏi nhà họ Mộ từ lâu, họ không quản được chuyện của anh, cũng chẳng ai có thể kiểm soát được tình cảm của anh.”
Trì Thư Ý không nói gì, chỉ im lặng ôm anh, vùi đầu vào lòng anh.
“Thất Thất, cả đời này anh có thể buông bỏ hết mọi thứ, nhưng không thể không có em, trước khi tìm được em về anh chỉ có thể cố bám víu vào chút kỷ niệm ít ỏi hai ta có để sống, nếu tìm được em rồi mà lại để em vụt khỏi tầm tay thì cả quãng đời sau này anh chỉ biết sống không bằng chết.”
Lúc nâng cằm cô lên mới hay cô đã bật khóc từ lâu, Trì Thư Ý bị anh phát hiện thì cũng không cố nén nước mắt nữa mà ra sức nhào vào lòng anh khóc còn dữ hơn.
Cô có thể cảm nhận được anh không vô tình với Mộ Cảnh Vân, cô cũng biết anh kính trọng ông nội Mộ Bá Huân của mình, nếu không sao anh lại phải tức tốc chạy đến bệnh viện truyền máu cho ông ấy đây?
Suy cho cùng cũng là gia đình, sao có thể không có chút tình cảm nào đây, dù có oán hận cách mấy thì không thể nào chối bỏ dòng máu ruột thịt chảy trong người mình được.
“Đừng khóc.”
“Em đã nói sẽ không bao giờ rời xa anh rồi mà…Sẽ không bao giờ rời khỏi anh đâu.”
Phòng ngủ không được bật đèn, chỉ có mỗi ánh trăng trong veo sang sáng nằm cheo leo ngoài ô cửa sổ chiếu rọi vào trong, mang đến chút tia sáng leo lét cho không gian u tối.
“Anh biết, anh biết…”
Anh trao cho cô từng chiếc hôn vụn vặt bên gò má, muốn an ủi cô, cô bèn ngoan ngoãn để anh hôn, hết nụ hôn này đến nụ hôn khác, đều mềm mỏng xen lẫn dịu dàng, cũng như sự ấm áp anh có, chỉ mình cô trông thấy, chỉ hiển hiện trước mặt cô.
“Anh Cảnh Thời đến tham gia đám cưới của Cảnh Vân đi ạ.”
Anh khựng lại, quyết đoán từ chối: “Không đi.”
“Cậu ấy là em ruột anh, cả đời người chỉ cưới có một lần, chắc chắn Cảnh Vân rất mong ngóng anh đến dự.”
“Đi sẽ phiền phức lắm, em đừng khuyên anh nữa Thất Thất, anh sẽ không đi.”
“Là vì chú Mộ dì Mộ muốn nhân cơ hội này đính hôn cho anh à?”
Anh im lặng cả một lúc lâu, xem ra cô đã đoán trúng rồi.
Trì Thư Ý nhoẻn miệng cười, “Anh có chủ kiến, còn tài giỏi thế này cơ mà, hơn nữa anh cũng nói người khác không thể thay đổi được tình cảm của anh, em tin anh có thể giải quyết rốt ráo chuyện này, em ở nhà chờ anh về nhé, được không?”
Anh nhíu mày, suy tư một chút rồi lùi một bước: “Vậy em đi với anh, nếu không thì cùng ở nhà.”
“Em đi làm chi…”
“Để họ rõ bạn gái của Mộ Cảnh Thời chỉ có thể là Trì Thư Ý, đương nhiên, tương lai cũng sẽ trở thành vợ anh.”
“…”
“Có mặt chút là được, đưa quà cưới cho họ xong mình sẽ về ngay,” Dường như anh càng nhíu chặt mày hơn, nói tiếp: “Nếu không thì gửi thẳng quà qua, khỏi ai đi hết.”
Trì Thư Ý thở dài, “Em đi với anh.”
Mộ Cảnh Thời cũng thở dài, quả tình anh không muốn về chút nào, nhưng dù sao cũng là đám cưới của Cảnh Vân, vẻ mặt ấm a ấm ức của anh chàng chợt hiện lên trong đầu, anh bất lực lắc lắc đầu, vẫn nên đi một chuyến, trước khi bắt đầu buổi lễ sẽ đưa quà cho tên nhóc này với Dương Vân San rồi về cùng với Thất Thất ngay.
Mộ Cảnh Thời không biết có phải Trì Thư Ý chịu ảnh hưởng về chuyện hôm nay không mà cô chủ động đến lạ, còn chủ động nhiều lần cứ không phải một.
Tất cả hành vi chủ động của cô trong mắt anh đều là đang ra sức mời gọi.
Và thì anh chả từ chối bao giờ.
Cô lại bị anh đè xu0"ng, nụ hôn nhẹ nhàng ban đầu dẫn chuyển sang kiểu hôn đầy ướt át nồng nhiệt, chỉ chốc lát sau cô đã thở d0"c từng cơn, còn suýt thiếu oxy.
Tay Trì Thư Ý vốn đang câu lấy cổ anh còn tay anh thì đang với vào trong quần áo cô, riết lấy vòng eo thon thả của cô, tay cô cũng chầm chậm chuyển về phía trước.
Đây là lần đầu tiên Mộ Cảnh Thời làm thế này với cô, anh nghiêng đầu m*t lấy vành tai cô khiến cơ thể cô nhẹ nhàng run lên, sau đó tiếp tục dời xuống hôn l3n cần cổ nõn nà của cô, cứ hôn rồi hôn như thế, để lại từng vết dấu đo đỏ, trong ngon miệng như thể…Quả dâu tây mà anh và cô đều thích ăn ấy.
Trì Thư Ý không khỏi nâng cầm đón nhận nụ hôn của anh, cô hơi thẳng thắt lưng tiến đến gần anh, ngón tay lần đến cổ áo anh, lấy bàn tay đang run bần bật của mình cởi từng cúc áo sơ mi, cơ ngực rắn chắc của anh dần lộ rõ theo từng cúc áo được cởi ra, cô sờ tay lên rồi lần đầu tiên, ôm lấy anh mà không còn bị lớp áo quần cản trở.
Trì Thư Ý bị anh ôm eo bế lên rồi vây lại giữa hai ch@n mình, anh vẫn không ngừng hôm cô, hai tay vẫn mò mẫm trong quần áo của cô nhưng tuyệt nhiên chẳng hề “xâm phạm” đến bờ ngực cô.
Nhiệt độ trong gian phòng ngủ tối đen vẫn ngày càng cao hơn, bầu không khí mờ ám vờn quanh hai người họ, không gian yên ắng đến độ nghe được cả tiếng thở dập dồn vì những chiếc hôn.
“Thất Thất…” Giọng anh khản đặc, hiển nhiên là đang cố gắng đè nén d*c vọng.
Áo len của cô bị anh kéo để lộ một bên vai, anh vừa hôn vừa cúi đầu cắn vai trái của cô.
“Vâng.” Cô đáp khẽ, giọng vừa êm ái vừa khiến lòng người thổn thức.
“Đừng sờ loạn được không em?” Anh lại cắn lên vai cô, “Anh sợ mình không kiềm chế được…”
Bàn tay đang bận “chu du” sau lưng anh của Trì Thư Ý chợt dừng lại, rồi tiếp tục sờ đến sờ đi, híp đôi mắt sắp ứa lệ đến nơi mà ghé vào bả vai anh, nỉ non với anh: “Nếu không kiềm được thì…Đừng kiềm…”
Cô còn chưa nói hết, anh đã nhanh chóng cởi cúc áo lót của cô, tiếp theo đó, nơi m3m mại đ@~y đà kia của cô bị một bàn tay to phủ lên trên, cô cứng đờ cả người, bắt đầu “ngâm” khẽ theo từng chuyển động của bàn tay anh, bàn tay đang đáp trên lưng Mộ Cảnh Thời của cô vẫn đang riết lấy từng tấc da tấc thịt anh, như thể đang muốn khảm mình vào tận sâu trong cơ thể anh rồi mới chịu thôi.
Hình như làm cô đau, Trì Thư Ý chợt kêu lên một tiếng, móng tay lơ đãng xẹt qua lưng ấy, để lại vài vệt đỏ hơi rướm máu, sau đó cô cúi đầu, cắn mạnh lên bờ vai anh.
Tiếng kêu của cô khiến Mộ Cảnh Thời tỉnh táo hơn không ít, anh nhanh chóng buông tay, đau lòng hỏi: “Làm em đau à?”
Mắt cô ngấn lệ, ấm ức gật đầu.
“Xin lỗi,” Dáng vẻ sắp khóc đến nơi của cô càng khiến anh đau lòng hơn, “Là anh sai, anh không khống chế được sức mình.”
Mộ Cảnh Thời cẩn thận đặt cô trên giường rồi cúi người về phía trước, ấn công tắc, gian phòng phút chốc ngời sáng.
Trì Thư Ý đang áo quần xộc xệch bỗng trừng mắt, hơi quay đầu, sắc đỏ trên mặt hãy còn chưa lùi, trong đôi mắt mê mang thấp thoáng chút ánh nước long lanh, dịu giọng hỏi anh: “Anh Cảnh Thời bật đèn à?”
Hết 38.
Tâm sự tuổi hồng của Ngải Ngư:
Yo ~ Mắt của Thất Thất khá hơn rồi đó.
Mấy dòng của Trà:
– Chương này bà ý viết “hot” quá nên bên Tấn Giang nó khóa rồi =)))) Lúc biên còn thắc mắc ủa viết vầy mà qua cửa kiểm duyệt hả ta, ai dè nó khóa chứ có để yên đâu:v. Từ giờ đến lúc hết chính văn bộ này còn bị khóa mất 4 chương nữa, không biết mấy chương khóa đó có gì đây ta…