THỜI GIAN KHÔNG NGHE LỜI

Nha Trang, 15/01/20

Editor: Xiao He

Bữa tiệc tối nay bảy giờ đã bắt đầu, Thời Quang và Đường Mật là những người cuối cùng đến phòng, hai người đang thảo luận về một chi tiết thiết kế, sau đó liền quên mất thời gian.

Tần Thư ăn chút hoa quả lót bụng, mấy hôm nay ngày nào cô cũng ăn khuya, suốt ngày mượn cớ tăng ca để không chạy bộ, nên mập ra không ít, Hàn Bái nói nếu cô ăn nữa, nhất định phải chạy bộ với anh...

Cô ngồi bên cạnh Phó Hàn, nhỏ giọng hỏi hắn: "Tình hình sao vậy?"

Phó Hàn nhún vai, hắn cũng không biết.

Buổi liên hoan hôm nay có thêm một người nữa, Thời Yến Lãng dẫn bạn gái tới, là một cô gái cao ốm, xinh đẹp, họ Kiều, tên Dụ.

Có lẽ là vừa mới yêu đương, nên động tác giữa cô gái ấy và Thời Yến Lãng cũng không quá thân mật, Thời Yến Lãng đang chơi game, cô ấy hơi nghiêng người về phía Thời Yến Lãng để nhìn điện thoại.

Không biết cô ấy nhìn có hiểu hay không, dù sao cũng rất tập trung.

Phó Hàn và Tần Thư nhắn tin cho nhau: [Đầu óc cậu ta hỏng rồi? Buổi sáng vẫn chưa có bạn gái mà.]

Tần Thư: [Chuyện giữa cậu ta và Đường Mật thế nào rồi?]

Phó Hàn: [Không biết nữa, đã một năm rồi vẫn không thấy hai người bọn họ có động tĩnh gì.] Trước kia Đường Mật còn rất chủ động, hắn cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Đường Mật đã không còn đi qua công ty khoa học kỹ thuật của bọn họ nữa.

Bình thường hắn và Thời Yến Lãng chỉ nói chuyện công việc, lúc rảnh rỗi thì nói đến game, còn chuyện tình cảm lại rất ít khi nhắc tới, cho nên hắn cũng không rõ rốt cuộc Thời Yến Lãng với Đường Mật là như thế nào, cũng có thể, giữa hai người vẫn chưa xảy ra chuyện gì thì sao?

Quá mơ hồ.

Tần Thư: [Tối nay nhất định Đường Mật sẽ bị đả kích vô cùng, lát nữa nhớ để ý cảm xúc của cô ấy một chút.]

Bây giờ Phó Hàn muốn đá Thời Yến Lãng một cước ra khỏi đây, rõ ràng là tiệc liên hoan nội bộ, cậu ta mang theo bạn gái để làm gì chứ?

Trên bàn còn có những người khác trong công ty, bọn họ cũng không hiểu hành động của Thời Yến Lãng lắm.

Lúc này cửa phòng mở ra, Thời Quang và Đường Mật khoan thai tới chậm.

Đường Mật cũng không biết mình lại có khả năng đặc thù như vậy, trong một căn phòng, cho dù Thời Yến Lãng ngồi ở đâu, cô đều có thể nhìn thấy đầu tiên, nhưng hình ảnh tối nay lại như một nhát dao đâm vào trái tim cô.

Chỉ trong chớp mắt, cô tưởng mình đứng không vững nữa.

Thời Quang đã bắt được biểu cảm của Đường Mật, cảm giác thương tâm ấy cô có thể thấy được rất rõ ràng.

Thời Yến Lãng thoát khỏi trò chơi, Kiều Dụ hỏi, "Không chơi nữa à?"

"Ừ." Thời Yến Lãng nhìn về phía nhóc mít ướt, sau đó giới thiệu cho Kiều Dụ, "Đây là em gái anh, Thời Quang, còn đây là bạn học của con bé, Đường Mật." Sau đó lại giới thiệu Kiều Dụ với mọi người.

Thời Quang cười cười, lôi kéo Đường Mật nhập tiệc.

Bầu không khí trong phòng rất kì lạ, cũng may là có Phó Hàn và Tần Thư kẻ xướng người họa, mới miễn cưỡng không xấu hổ.

Thời Quang hỏi nhân viên phục vụ, "Có sashimi không?"

Nhân viên phục vụ gật đầu, "Có ạ."

Thời Quang: "Vậy cho em một phần, lấy loại mù tạc cay nhất cho em."

Nhân viên phục vụ bảo cô chờ một lát, sau đó thông báo bên phòng bếp phục vụ nhanh lên, nói bà chủ đang muốn ăn, bây giờ bọn họ đều gọi Thời Quang là bà chủ, chủ tịch Úy cũng chỉ có thể xếp phía sau.

Tần Thư cũng phụ họa: "Đã lâu rồi chị cũng không ăn sashimi, lát nữa sẽ ăn nhiều một chút."

Ban đầu Đường Mật không hiểu vì sao Thời Quang lại muốn ăn sashimi, bởi vì cô biết trước giờ Thời Quang không ăn cá, cho dù là loại cá gì, Thời Quang cũng không thể ăn cay, chứ đừng nói tới loại mù tạc cay nhất.

Tới khi sashimi được bưng lên, lúc Thời Quang ăn đến lệ rơi đầy mặt, cô mới hiểu được, món ăn này là vì cô mà chuẩn bị, để cô có thể giải tỏa được sự khó chịu trong lòng.

Cô cũng không phụ lòng tốt của Thời Quang, ăn không ít, mỗi miếng sashimi đều hận không thể lăn đầy mù tạt trên đó..

Chính cô cũng không phân biệt được, nước mắt trên mặt bây giờ là do cô khóc hay là do sặc mù tạt mà ra.

Tần Thư cũng ăn một chút, vừa lau nước mắt vừa tiếp tục ăn, thật ra cô cũng không ăn cay được, nhưng vì Đường Mật, cô sẽ cố gắng ăn hết.

Thời Yến Lãng nhìn bọn họ, "Mấy người đang tự ngược sao?"

Thời Quang chỉ nói một câu nhưng mang hai nghĩa: "Không tự ngược thì chờ anh tới ngược sao?"

Thời Yến Lãng còn hiểu lầm: "Anh sao dám ngược em?" Thời Cảnh Nham không đánh chết hắn mới lạ ấy, bây giờ không chỉ Thời Cảnh Nham, còn thêm cả Úy Minh Hải nữa.

Một ánh mắt lạnh lùng của Úy Minh Hải thôi cũng có thể giết chết hắn mấy lần.

Ăn xong một phần sashimi, Thời Quang lại gọi thêm một phần, dặn nhân viên phục vụ, lấy thêm hai phần mù tạc nữa.

Thời Yến Lãng trố mắt, nhìn chằm chằm nhóc mít ướt, tối nay con bé có thù với sashima à? Sau đó vô tình nhìn Đường Mật một cái, chóp mũi và mắt của Đường Mật đầu bị khăn giấy chà đến đỏ cả lên, lông mi ướt sũng, toàn là nước mắt.

Hắn gắp một khối sashimi, cũng bắt đầu ăn.

Cô rơi nước mắt thì cứ rơi thôi, có liên quan gì tới hắn? Người ta đã có bạn trai rồi!

Nuốt vài miếng cá sống thấm mù tạt vào miệng, vị cay liền thông trực tiếp lên mũi.

Thời Yến Lãng nhắn tin cho Thời Cảnh Nham: [Anh đừng để cho em gái em ăn sashimi chứ!] Hắn nhất định phải ngăn chặn hành vi tự ngược này của các cô lại.

Hắn nói "Em gái em" là muốn nói cho Thời Cảnh Nham biết, anh là em rể của hắn.

Thời Cảnh Nham trả lời rất nhanh: [Ai?]

Thời Yến Lãng kiên trì: [Em gái em.] Nếu bây giờ đứng trước mặt Thời Cảnh Nham, tiếng "Em gái em" của hắn có thể nhỏ đến mức chỉ mình hắn nghe được.

Thời Cảnh Nham nhắn lại lần nữa: [Ai?]

Thời Yến Lãng: [Nhóc mít ướt!] Trước khi gửi đi, hắn lại không có tiền đồ đổi thành: [Đào Đào.]

Thời Cảnh Nham: [Nếu Đào Đào thích ăn thì em gọi thêm một phần cho em ấy đi.]

Thời Yến Lãng [!!!!!!]

Thời Cảnh Nham cất điện thoại, không có nhắn lại.

Anh đang ở phòng bên cạnh, ngồi cùng với Hàn Bái, tiện thể mời thêm một người nữa ăn cơm, người còn lại vẫn còn bị kẹt trên đường.

Hàn Bái vuốt vuốt cái bật lửa, lại nhìn đồng hồ đeo tay một cái, ra hiệu Thời Cảnh Nham: [Cậu hối cậu ta đi, sao lại tới trễ như vậy, cũng đã hai tiếng rồi, nếu bò cũng phải tới rồi chứ."

Thời Cảnh Nham bình tĩnh, "Sao cậu không tự làm đi?"

Hàn Bái: "Điện thoại mình hết pin."

Mấy giây sau, chuông điện thoại của Hàn Bái vang vọng khắp cả căn phòng.

Tên hiển thị: Thời Cảnh Nham.

Hàn Bái: "..." Anh nhìn Thời Cảnh Nham một chút, điềm nhiên như không có chuyện gì nói: "Cũng không phải là hết pin hoàn toàn, sắp hết thôi, nhưng mình muốn giữ lại cho Tần Thư, lát nữa cô ấy không gọi được cho mình lại tức giận."

Thời Cảnh Nham lấy một cái sạc dự phòng trong túi ra, còn đưa thêm sợi dây, "Cậu xài đầu nào? Cái nào mình cũng có."

Hàn Bái: "..."

Nhân viên phục vụ đứng trong phòng không nhịn cười được.

Nhanh chóng xoay người đi chỗ khác.

Cửa phòng mở ra, người còn lại rốt cuộc cũng khoan thai tới chậm.

Anh tưởng hôm nay có nhiều người, xong việc liền chạy tới, không ngờ chỉ thấy hai người bọn họ, còn chừa lại vị trí giữa cho anh, xem ra cũng không phải là chuyện gì tốt lành.

"Đây là Hồng Môn yến sao?" Nhậm Ngạn Đông ngồi xuống giữa hai người.

Hàn Bái: "Cậu đừng tự mình đa tình nữa, mình và Thời Cảnh Nham lỡ gọi nhiều quá, sợ ăn không hết."

Nhậm Ngạn Đông chầm chậm nói: "Đóng gói mang về không phải là được rồi sao?"

Thời Cảnh Nham: "Lãng phí hộp đóng gói."

Nhậm Ngạn Đông tưởng bọn họ nói đùa thôi, sau đó mới phát hiện, đúng là hai người gọi đồ ăn quá nhiều...

Thời Cảnh Nham hỏi anh: "Uống chút rượu không?"

Nhậm Ngạn Đông dừng một chút, "Tối nay không uống."

Thời Cảnh Nham nhìn anh, "Bây giờ cậu uống rượu cũng có thời gian biểu nữa sao?"

Nhậm Ngạn Đông không nói gì, đưa li cho nhân viên phục vụ, muốn một li nước ấm.

Hàn Bái định uống một chút, nhưng Nhậm Ngạn Đông không uống, anh cũng đành thôi, chỉ có Thời Cảnh Nham rót nửa li rượu đỏ, nhìn về Nhậm Ngạn Đông, "Bữa ăn tối nay của cậu là nhờ phước của Thịnh Hạ đấy."

Nhậm Ngạn Đông: "?" Anh không nhớ là giữa bọn họ và Thịnh Hạ có chuyện gì liên quan đến nhau.

Hàn Bắc nhắc lại: "Năm ngoái Thịnh Hạ tham gia mở màn cho buổi trình diễn thời trang của AIO, cậu là người nhà, nên được hưởng lây."

Nhậm Ngạn Đông, "Chuyện của năm ngoái, bây giờ hai người mới nhớ sao?"

Thời Cảnh Nham: "Nếu không phải đồ ăn quá nhiều, hôm nay cũng sẽ không nhớ mà trả món nợ ân tình này cho cậu."

Hàn Bái cười, tiếp tục đâm thêm một dao: "Phải nói là nếu không phải bọn mình tiếc tiền đóng hộp mang về, thì cũng không muốn trả nợ đâu." Ngừng lại, bổ sung thêm một chút: "Tiền hộp đóng gói phải mấy chục một cái đấy."

Nhậm Ngạn Đông: "...Mấy cậu có còn là con người không?"

Nhân viên phục vụ nín cười, xém nữa là nghẹn chết rồi.

Bữa ăn trôi qua được một nửa, Nhậm Ngạn Đông mới nhớ ra hỏi: "Tần Thư với Đào Đào cũng ăn ở đây sao?" Nếu không hai người kia cũng không rảnh rỗi mà đi ăn chung chỉ để làm no bụng không thôi.

Thời Cảnh Nham hất cằm về phía phòng sát vách, "Công ty bọn họ đang liên hoan."

Dù sao cũng phải tới đón người, nên quyết định ăn ở đây luôn.

Thời Cảnh Nham nhớ tới một chuyện, giữa anh và Nhậm Ngạn Đông cũng không cần khách sáo, liền nói thẳng: "Lần sau Thịnh Hạ có tham gia hoạt động nào, thì bên TIME cũng sẽ cung cấp trang phục cho cô ấy, đảm bảo là trang phục độc quyền được thiết kế riêng."

Tiện thể để Thịnh Hạ quảng cáo cho TIME luôn, việc này còn tốt hơn là làm marketing.

Bây giờ cửa hàng online của TIME đã hoạt động rất tốt rồi, bước tiếp theo cần phải mở cửa hàng chính thức, để Thịnh Hạ quảng cáo giúp cũng là chuẩn bị cho kế hoạch mở cửa hàng sau này.

Nhậm Ngạn Đông: "Không phải trước đây hai người muốn bọn họ tự lực cánh sinh sao, bây giờ lại muốn đốt cháy giai đoạn rồi?"

Hàn Bái: "Không phải đốt cháy, mà làm một cái bàn đẩy thôi."

Nhậm Ngạn Đông: "..."

Bữa ăn đêm nay, anh không thể nào tiêu hóa được.

Bọn họ vừa ăn vừa nói, lúc đầu chỉ nói về TIME, sau đó lại nói chuyện liên quan đến thị trường chứng khoán.

Chờ bọn họ ăn xong, mới biết được phòng bên cạnh đã sớm tan tiệc rồi...

Thời Quang cùng mọi người trong công ty chuyển qua hội sở để karaoke, nhưng Thời Yến Lãng lại bị bọn họ bỏ rơi, các cô đã lập thành một nhóm nhỏ, nói đi chơi sẽ không dẫn theo Thời Yến Lãng.

Thế là sau khi tiệc liên hoan kết thúc, Thời Yến Lãng đề xuất đi hát, bọn họ đều từ chối nhã nhặn, thật ra đã chuẩn bị gọi xe đi qua hội sở rồi.

Chính Thời Yến Lãng cũng cảm thấy vô nghĩa, vô cùng không có sức lực, hắn không hiểu mình đang làm gì vậy.

Người đàn ông nào khi tự ái cũng sẽ như vậy sao?

Hắn cũng không nói rõ được cảm giác lúc này.

Cặn bã đã quen, nên hắn không biết làm sao để yêu đương một cách đàng hoàng.

Bây giờ giữa cô ấy và hắn cũng không có quan hệ gì, suy nghĩ nhiều như vậy thì được gì đâu chứ?

Thật ra, trước kia cũng chưa từng có quan hệ.

Tối nay các cô đều có thành kiến với hắn, ngay cả Phó Hàn cũng thiếu kiên nhẫn khi nói chuyện, hắn không ngốc, có thể cảm nhận được. Hắn tự do không bị trói buộc đã lâu, bây giờ lại chỉ muốn yêu thương một người thật lâu dài.

Để bọn họ biết, hắn cũng không có cặn bã như bọn họ suy nghĩ.

Hắn chủ động nắm tay Kiều Dụ, đưa cô trở về.

...

Bình thường đi hát karaoke, Đường Mật là người sôi động nhất, tối nay cô lại không hề có tâm trạng nào, im lặng ngồi ở một góc khuất, mấy đồng nghiệp nữ trong công ty ca hát cũng không tệ, trong phòng vô cùng náo nhiệt.

Ánh đèn mờ ảo, Đường Mật ngồi trước một dĩa trái cây mà run rẩy, trong đầu đều là hình ảnh Thời Yến Lãng nắm tay Kiều Dụ rời đi. Đúng là chỉ có người con gái như vậy mới xứng đáng với hắn, vừa chân dài lại xinh đẹp.

Thời Quang ngồi bên cạnh Đường Mật, lúc này mới có cơ hội nói chuyện, "Rốt cuộc đã có chuyện gì giữa cậu và Thời Yến Lãng vậy?"

Trước đó cô tin những gì mà Đường Mật nói ra, nhưng sau đêm nay, thì cô biết Đường Mật chỉ đang nói dối mà thôi, nhìn tâm trạng cô ấy đêm nay liền biết.

Đường Mật hoàn hồn, nhìn Thời Quang: "Đào Đào, sau này có thể đừng nhắc tới anh ấy được không? Mình nói ở đây là chuyện tình cảm cơ, còn trong công việc mình sẽ dùng lý trí và sự chuyên nghiệp để làm việc."

Thời Quang dang tay ôm cô một cái, "Mọi chuyện sẽ qua thôi mà."

Đường Mật lặng lẽ dùng ngón tay lau khóe mắt, "Không sao đâu, ngày mai sẽ tốt thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi