THỜI GIAN LẠNH LẼO

Edit: V.O

"Choang —— "

Ly nước trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang kịch liệt.

Cố Vãn ngẩn người nhìn Trợ lý, không dám tin: "Anh nói gì? Anh ấy...anh ấy sẽ ở trong tù cả đời? Không phải nói chỉ phá sản sao? Tại sao phải ngồi tù?

Mà đúng lúc này, TV dưới phòng khách đưa tin tức mới nhất ——

"Theo nguồn tin mới nhất, Tập đoàn Bạc thị vốn là thương nghiệp lớn dẫn đầu đã rơi vào khủng hoảng kinh tế, bị tố cáo kinh doanh phi pháp, hiện nay người nắm quyền Bạc thị - Bạc Lương đã bị bên Kiếm sát bắt tiến hành điều tra. Theo những người liên quan, nguy cơ của Bạc thị lần này chính là trùng kích lớn nhất từ lúc gây dựng tới nay. Trước mắt, giá cổ phiếu Bạc thị đã rớt 3% , tiền vốn bị ngâm gần ba mươi tỷ..."

Cố Vãn lao không ngừng xuống lầu, lúc nhìn thấy Bạc Lương bị còng bắt dẫn vào tù trên tin tức, Cố Vãn hoảng sợ đến không nói ra lời.

Thật...bị bỏ tù sao?

Thật chẳng lẽ giống như Trình Phi nói, cô tự tay đưa Bạc Lương vào tù, đánh sập đế quốc Bạc Thị của anh?

Anh sẽ không còn sức không ngừng đuổi theo mình.

Cô...sau này thật có thể cùng Tiểu Sâm trải qua cuộc sống tự do tự tại?

Nhưng sao trong lòng lại đau khổ?

Nước mắt Cố Vãn ào ào rơi xuống, nhưng cô lại mờ mịt vươn tay lau đi, càng lau càng rơi nhiều hơn.

Khóc cái gì?

Tại sao phải khóc?

Đây không phải là điều cô hy vọng sao?

Phần văn kiện đó là cô tự tay đưa ra ngoài.

"Phu nhân? Cô có ổn không?"

Trợ lý đưa giấy tới cho Cố Vãn, dieendaaanleequuydoon – V.O, nhưng mắt đối phương trống rỗng, không nhận.

Chỉ cúi đầu lẩm bẩm: "Sau này anh ấy còn ra được không?"

"Cái này cũng không rõ, nhưng nếu tìm được phần văn kiện này, nói không chừng có thể chứng minh bản thân, ra ngoài, nhưng đáng tiếc, bây giờ phần văn kiện này không còn...cho nên..."

Lần này Cố Vãn hoàn toàn ngồi co quắp dưới đất.

Văn kiện?

Văn kiện...

Được rồi, là văn kiện, đều là văn kiện!

Cô hối hận.

Cô thừa nhận cho dù đã nhiều năm trôi qua, mình vẫn hận Bạc Lương, nhưng vẫn không nỡ nhìn thấy người kia bị một chút xíu tổn thương.

Cô tình nguyện mình trốn xa xa, cũng không muốn phá hủy giang sơn một tay anh lập nên.

Cố Vãn lảo đảo phải bò dậy lao ra cửa, muốn đi tìm Trình Phi, nhưng lại chạm mặt một người, mẹ Bạc Lương —— Hạ Hà Vũ!

Vừa nhìn thấy là cô, Hạ Hà Vũ không khỏi sửng sốt, hét lên: "Xác chết sống dậy!"

"..."

Cố Vãn không để ý đến bà ta, đi thẳng qua người bà ta, nhưng ổn định tinh thần lại lại bị một tiếng của Hạ Hà Vũ làm cho khựng lại.

"Đứng lại!"

Cố Vãn dừng bước lại.

Hạ Hà Vũ nhìn cô từ trên xuống dưới, xác nhận thật là người, mà không phải ma, ánh mắt có chút chán ghét: "A, con tiện nhân Cố Vãn kia đã chết năm năm, Bạc Lương vẫn chưa chết tâm sao? Đặt một cái xác chết trong nhà, đóng băng năm năm, nhìn năm năm còn chưa tính, bây giờ còn tìm ra một người giống y như đúc, rốt cuộc nó muốn làm gì, không phải là bây giờ làm mất cả Bạc Thị luôn sao? Đúng là đáng đời!"

Bà ta thở hổn hển quát.

Nhưng Cố Vãn lại sững sờ.

"Trong nhà... có xác chết? Là có ý gì?"

"Ôi chao, cô còn chưa biết à, cô đi theo Bạc Lương bao lâu, ở trong cái nhà này lâu như vậy cũng không biết còn có một phòng đặt xác sao? Dùng để đặt xác Cố Vãn, cô không biết đứa con trai kia của tôi vô cùng si tình đâu, một người chết cũng có thể nhớ thương năm năm, tôi thấy cô cũng chỉ là thế thân của người chết đó mà thôi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi