THỜI GIAN NGÒN NGỌT



Chuyển ngữ: Lynx

Beta: Mạc Y Phi

Lâm Sơ Yến muốn mượn một chiếc xe của bố mình.

Lâm Tuyết Nguyên vừa nghe xong thì hỏi: “Mượn làm gì vậy?”

“Con đi chơi với bạn học.”

“Được thôi, nhưng bố cảnh cáo con trước, nếu con mà làm xước xe thì tự bỏ tiền ra mà sửa.”

“Không phải có công ty bảo hiểm sao ạ?”

“Bố nói này, đây là giọng điệu của người muốn nhờ vả sao?”

Lâm Sơ Yến có cảm giác bố anh chỉ mong anh sẽ làm hỏng xe, như vậy một chút của cải mà anh vất vả tích lũy được cũng phải giao nộp.

Vì vậy anh cẩn thận chọn một chiếc xe khá tiện nghi trong đống xe của bố mình.

...

Lâm Sơ Yến, Trịnh Đông Khải, Oai Oai, ba người đều là người thành phố Nam Sơn, cộng thêm Dương Nhân, vừa đủ bốn người. Mấy người cũng đang không có chuyện gì để làm, vừa nghe nói phải đi thành phố kiếm thêm thu nhập liền vui vẻ đồng ý.

Lâm Sơ Yến lái xe đi đến địa điểm đầu tiên trong ba người. Nhà Oai Oai khá gần, Lâm Sơ Yến dừng xe ở ven đường, hạ cửa kính xuống gọi anh ta.

Oai Oai khá bất ngờ: “Porsche ở đâu ra vậy?”

“Mượn đấy.”

“Chậc chậc, sao anh không có người thân là nhà giàu nhỉ?” Oai Oai vừa cảm khái vừa bước lên xe.

Lâm Sơ Yến nói: “Có hay không cũng không khác nhau lắm.”


Oai Oai gật đầu: “Cũng phải.”

Chỉ chốc lát sau Trịnh Đông Khải và Dương Nhân cũng lần lượt đến. Đây là lần đầu ba chàng trau này gặp vị huấn luyện viên, lúc này đều thầm quan sát mấy lần. Dương Nhân có vóc dáng bình thường, tóc ngắn, có thể bởi vì nguyên nhân ru rú ở nhà quá lâu, không ra ngoài nên da dẻ rất trắng, mắt một mí thanh mảnh, lúc cười có một lúm đồng tiền nhỏ bên mép... Tổng thể mà nói thì khí chất rất giống em gái nhà bên ngoan ngoãn.

Khó có thể tưởng tượng một cô gái như vậy mà năm 16 tuổi đã quyết đoán bỏ học đi đánh giải chuyên nghiệp.

Sau khi đông đủ, Dương Nhân hỏi Lâm Sơ Yến: “Chúng ta lái xe mất bao lâu?”

“Không đến hai tiếng.” Lâm Sơ Yến vừa nói vừa mở bản đồ dẫn đường.

Mục tiêu dẫn đường là tên một tiểu khu nhỏ.

“Trực tiếp đến nhà Hướng Noãn à?”

“Đúng vậy.”

Tuy Dương Nhân cũng không lớn hơn bọn họ bao nhiêu nhưng dù sao cũng ra làm việc mấy năm, lúc này cũng suy nghĩ chu đáo hơn, cô hỏi: “Vậy chúng ta có nên mang theo ít đồ không? Hôm nay bố mẹ Hướng Noãn có ở nhà không?”

“Trong cốp xe của em có ít trái cây, không cần mua đồ đâu.”

“Được rồi.”

Đến tận bây giờ Lâm Sơ Yến vẫn không quên được ánh mắt bố Hướng Noãn nhìn anh, nhìn kỹ thì trong mắt còn có chút gì đó coi anh như kẻ thù, dường như đang nhìn một tên xấu xa muốn bắt cóc con bọn họ vậy.

Lâm Sơ Yến không dám biểu hiện quá chu đáo, hăng quá hóa dở cho nên anh chuẩn bị một ít trái cây tươi.

...

Nhà Hướng Noãn là nhà ba tầng, vừa vào cửa đã thấy một cái sân, trong sân trồng ít hoa cỏ, xuân hạ thu đông đều có. Bây giờ đang là mùa đông, cây cối cũng khô khốc mà rụng xuống. Có một ít hoa cỏ Hướng Đại Anh rất thích nên ông dọn vào trong phòng tránh mùa đông.

Điểm nổi bật nhất trong sân là một cái vại mô phỏng kiểu vại miệng rỗng cổ, mùa hè có nuôi sen và cá. Hướng Noãn xem trên TV thấy người Đông Bắc thường dung vại làm dưa chua vào mùa đông, có một lần cô đề nghị với mẹ như vậy, dù sao để đó không dùng cũng lãng phí… Mẹ còn nói cô não tàn.

Mấy người Lâm Sơ Yến xách trái cây đi theo Hướng Noãn, vẻ mặt Oai Oai rất khoa trương, anh ta nói với Hướng Noãn: “Hướng Noãn, thì ra em là bạch phú mỹ (1), còn ở một biệt thự lớn nữa cơ đấy.”

(1) Bạch phú mỹ: dùng để chỉ mấy nàng thiên kim tiểu thư hoặc nữ đại gia vừa giàu có, vừa thông minh trí thức, lại trắng trẻo xinh đẹp.

Hướng Noãn cười ha ha: “Nhà này được mua từ lâu rồi, lúc ấy cũng khá tiện nghi, hơn nữa cũng không tính là lớn.”

Lâm Sơ Yến không nói gì, cúi đầu mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Hai vợ chồng Hướng Đại Anh nhiệt tình chào đón “đồng đội” của con gái, họ bày biện rất nhiều đồ ăn. Hướng Noãn nói: “Lúc nào về rồi ăn sau.” Sau đó đề cập đến mấy chuyện khác, “Chúng ta đi trước đã, nhanh lên nếu không sẽ không kịp.”

“Gấp cái gì?" Nhâm Đan Nghiên không đồng ý, “Con để cho mấy người Lâm Sơ Yến uống hớp nước đã, từ xa đến tìm con, còn chưa ngồi nóng mông nữa, con xem con kìa.”

“Trở về rồi uống cũng được, chúng ta đi chiến đấu thôi, đi nào.”

Sau khi mấy người bạn nhỏ rời đi, Nhâm Đan Nghiên chỉ ra cửa, than phiền với Hướng Đại Anh: “Anh nói xem tính tình hấp tấp của con là do ai?”

Hướng Đại Anh vui vẻ: “Em nói gì cơ? Dù sao anh cũng không hấp tấp.”

Nhâm Đan Nghiên cũng không để ý đến ông, bà kéo cửa ra, thấy Hướng Noãn đang cầm tay Dương Nhân, mấy người càng đi càng xa. Nhâm Đan Nghiên nói với theo bóng lưng Hướng Noãn: “Noãn Noãn, con có mang khăn quàng không?”

“Con không mang đâu!” Hướng Noãn mạnh mẽ đáp lại, giọng điệu nâng cao, âm thanh giòn tan, giống như trái cây mùa thu mới hái.



Hướng Noãn có một cảm giác sùng bái xuất phát từ nội tâm đối với Dương Nhân, Dương Nhân vừa thấy Hướng Noãn cũng thích, má ơi, cô gái xinh đẹp như vậy có ai mà không thích chứ? Ai nào??

Cho nên hai người mới gặp mà như đã quen từ lâu, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Lâm Sơ Yến đi sau cùng, anh nhìn hai cô gái dắt tay nhau đi ở phía trước thì thật sự ghen tị.

Giải thi đấu ở quảng trường mua sắm có hơn ba mươi đội ngũ đăng kí, dựa theo quy tắc ba ván thắng hai sẽ loại một đội, ngoài ra quần chúng xung quanh cũng có thể tham dự, dự đoán đội quán quân.

Đội Hướng Noãn vừa xuất hiện đã thu hút được kha khá sự ủng hộ, rất nhiều quần chúng vây xem bỏ phiếu bầu cho bọn họ. Phiếu bầu được đổi thành hóa đơn mua đồ, số lượng có hạn.

Hướng Noãn rất vui vẻ nhưng lại hơi ngượng ngùng, cô sờ cằm, vẻ mặt thâm trầm: “Xem ra cả người chúng ta tản ra khí phách vương giả rất rõ ràng.”

Oai Oai không đành lòng nhắc nhở cô, quần chúng vây xem chủ yếu chỉ xem mặt thôi.


Mấy người chuẩn bị ổn thỏa rồi tìm được chỗ ngồi xuống. Hướng Noãn và Dương Nhân lần lượt ngồi xuống, cô phát hiện khi Dương Nhân ngồi xuống chuẩn bị chơi game thì khí chất cả người trở nên khác lúc trước. Bề ngoài Dương Nhân chính là một em gái nhà bên, bây giờ khí thế bộc phát, lại tập trung đến mê người, giống hệt như một nữ vương.

“Chị Nhân, chị có gì muốn nói sao?” Hướng Noãn hỏi.

Dương Nhân suy nghĩ một chút mới nói: “Nằm thẳng cẳng.”

Hướng Noãn thầm nghĩ: Thật khí phách!

Oai Oai thầm nghĩ: Đồ háo sắc!



Hôm nay Dương Nhân bổ sung vào vị trí xạ thủ của Thẩm Tắc Mộc, bọn họ đánh từ sáng đến chạng vạng tối, Hướng Noãn có cảm giác thắng lợi. Trách nhiệm của cô là bảo vệ xạ thủ, nhưng có vẻ xạ thủ Dương Nhân quá vững nên năng suất hoạt động rất cao, luôn biết lúc nào nên xuất hiện hay xuất hiện ở đâu, luôn tìm được vị trí an toàn trong đoàn chiến, khiến sát thương của mình đạt đến mức tối đa. Xạ thủ như vậy không cần người khác phải lo lắng, Hướng Noãn chơi vị trí trợ thủ lại thành cá ướp muối.

“Chị Nhân đánh như thế nào mà giỏi vậy ạ?” Hướng Noãn vừa sùng bái vừa hâm mộ.

Dương Nhân cười nói: “Chị là dân chuyên nghiệp.”

“Những người chuyên nghiệp đều giỏi như chị sao?”

Dương Nhân suy nghĩ một chút mới nói: “Nói thật thì đa phần đều lợi hại hơn chị, bây giờ chị chỉ là một huấn luyện viên thôi.”

Thật sự quá đáng sợ…

Dưới sự hướng dẫn của một dân chuyên nghiệp tiêu chuẩn, cuối cùng mấy người Hướng Noãn cũng đứng thứ nhất, thắng được phần thưởng mười ngàn nhân dân tệ.

Hướng Noãn rất kích động, tâm trạng vô cùng tốt, dường như muốn bay tận lên bầu trời.

Nếu như có người cho cô hai ngàn nhân dân tệ, cô cũng chỉ vui vẻ một lúc, nhưng bây giờ số tiền này dựa vào thực lực của bọn họ thắng được, cảm giác rất khác nhau. Cầm tiền trong tay, cô rất muốn hét to một câu: “Ông đây là đệ nhất thiên hạ!”

Thắng trận thi đấu xong mấy người chạy đi ăn liên hoan. Bởi vì là người bản xứ, tất nhiên Hướng Noãn muốn mời khách.

Buổi tối ăn thịt nướng uống bia, Lâm Sơ Yến phải lái xe nên không thể uống, còn những người khác lại uống hơi nhiều.

Dương Nhân uống rất nhiều, mặt cô ửng đỏ, còn kéo tay Hướng Noãn nói: “Chị nói với em này, con gái chơi thể thao điện tử, so với con trai còn khó khăn gấp ngàn lần. Mẹ nó…”

“Đúng vậy.” Vẻ mặt Hướng Noãn tràn đầy đồng cảm, “Em thắng giải thi đấu, người ta lại nói là nhờ người đánh hộ, hỏi nguyên nhân, người ta lại nói bởi vì em xinh đẹp? Đây là kiểu logic gì vậy..."

“Nói nguyên nhân em nhờ người đánh hộ còn tốt, em biết người khác nói chị như thế nào không?”

“Nói chị như thế nào?”

“Nói chị...” Dương Nhân híp mắt vỗ bàn một cái, đột nhiên giọng cũng cao vút lên, “Nói vị trí chủ lực của chị là nhờ lên giường với người ta mới có! Ha ha ha, em nói xem có buồn cười không?”

Hướng Noãn cực kì tức giận, cô lấy đũa gõ mâm: “Bọn họ đều là một đám khốn kiếp!”

“Đúng, một đám khốn kiếp! Chúng ta uống rượu thôi! Tình cảm càng sâu, một hớp bực bội!”

“Bực bội!”

Lâm Sơ Yến cầm cái kẹp làm bằng thép không gỉ, kẹp một ít nấm đã nướng xong và thịt bò bỏ vào trong bát của Hướng Noãn: “Ăn một chút gì đi, đừng chỉ uống rượu.”

Oai Oai cầm một cái kẹp khác nướng cho mình và cho Trịnh Đông Khải, Dương Nhân. Sau đó, Oai Oai và Trinh Đông Khải vừa uống rượu vừa ngồi nói chuyện xem thế giới này nông cạn ra sao.

Ở một mức độ nào đó, Oai Oai và Trịnh Đông Khải dường như rất có tiếng nói chung. Bọn họ đều là bạn tốt của nhân vật nổi tiếng, giống như chấm nhỏ bên cạnh trăng sáng, nếu như đặt ở nơi khác còn có thể có một chút ánh sáng, nhưng ở bên cạnh trăng sáng lại bị chèn ép ảm đạm đến nỗi không còn ánh sáng.

Một bàn đầy người ai cũng có nỗi khổ riêng. Lâm Sơ Yến cũng có nỗi khổ, nhưng anh không thể nói ra.

Sau đó bốn người đều nói khá nhiều, Lâm Sơ Yến đỡ những con ma men này lên xe.

Ba người Trịnh Đông Khải ngồi phía sau, Hướng Noãn ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.

Anh đặt cô vào chỗ, cô liền đàng hoàng ngồi đợi, bởi vì uống quá nhiều nên ánh mắt hơi mơ màng.

Lâm Sơ Yến đóng kỹ cửa xe. Anh thấy cô ngốc nghếch nhìn mình thì cười một tiếng: “Đồ ngốc."

Nói xong thì kéo dây an toàn giúp cô cài thật chắc.

Lúc anh giúp cô cài dây an toàn, hai người cách nhau rất gần, Hướng Noãn mượn ánh đèn trong xe nhìn gương mặt nửa sáng nửa tối của anh.


“Anh thật đẹp trai.” Cô nói.

Lâm Sơ Yến mỉm cười, anh nhướng mày nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, anh nói nhỏ: “Cảm ơn, em cũng vậy.”

Anh trở về chỗ ngồi, bắt đầu khởi động xe chạy.

Xe lái được một lúc, đột nhiên Hướng Noãn gọi tên anh: “Lâm Sơ Yến.”

Âm thanh mềm nhũn.

Anh nghe xong, ngực cũng mềm nhũn, khẽ đáp: “Hả?”

“Thật ra tôi rất nhớ anh.”

Đột nhiên Lâm Sơ Yến đạp phanh một cái.

Thân thể Hướng Noãn lắc lư kịch liệt, tuy nhiên có dây an toàn nên vẫn rất tốt.

Ba vị phía sau thì thảm khỏi nói, Trịnh Đông Khải trực tiếp ngã về phía trước, người đổ về chỗ giữa Hướng Noãn và Lâm Sơ Yến, không tự chủ ngẩng đầu lên.

Lâm Sơ Yến lặng lẽ đẩy đầu anh ta về chỗ cũ.

Sau đó Lâm Sơ Yến nhìn sang Hướng Noãn.

Hướng Noãn ngoẹo đầu nhắm mắt, không biết đang say hay tỉnh.

Lâm Sơ Yến xoa xoa đầu cô, mái tóc mềm mại hơi lạnh. Anh nói nhỏ: “Tôi cũng vậy.”

Hướng Noãn ngồi yên, mặc kệ cho anh sờ đầu, cô ngoan ngoãn khác thường.

Anh rất hy vọng có thể xoa đầu cô như vậy mỗi ngày.



Lâm Sơ Yến thu xếp ổn thỏa cho mấy người phía sau một chút rồi cũng cài dây an toàn, sau đó bắt đầu lái xe.

Anh mở nhạc, chỉnh âm thanh thấp xuống rồi gọi người bên cạnh: “Hướng Noãn.”

“Hửm?”

“Nếu như tôi và Thẩm Tắc Mộc cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?”

“Anh là ai vậy?”

“Tôi là Lâm Sơ Yến… Nếu Lâm Sơ Yến và Thẩm Tắc Mộc cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai? Chỉ có thể cứu một người thôi.”

Hướng Noãn lấy ngón tay trỏ gãi cằm, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ.

Suy nghĩ một lúc, cô đáp: “Tôi cứu Lâm Sơ Yến.”

Lâm Sơ Yến mỉm cười, nụ cười chậm rãi xuất hiện, trong lòng tràn ngập sự rung động và thỏa mãn.

Một lúc sau, đột nhiên cô lại nói: “Nhưng mà… tôi không biết bơi.”

“Tôi sẽ dạy em.”




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi