THỜI GIAN NGÒN NGỌT



Chuyển ngữ: Ly Tâm

Beta: Mạc Y Phi

Khi Thẩm Tắc Mộc thức dậy thì rất đau đầu, cứ như bị niệm chú vòng kim cô. Anh nằm nghiêng trên giường, một nửa mặt vùi vào trong gối, mơ màng chớp mắt mấy cái.

Anh cũng không nhớ rõ tối qua bọn họ uống đến mấy giờ. Chỉ biết là vò rượu mà Lãng Quên mang đến nhanh chóng cạn sạch, hẳn là bọn họ đã uống không ít.

Anh nhớ mình đã thổi kèn acmonica, sau đó hình như còn hát? Hát gì nhỉ? Không nhớ nổi…

Phần ký ức sau đó nữa hoàn toàn trở nên mờ nhạt hư ảo, không thể nào nắm bắt được.

Thẩm Tắc Mộc không thích loại cảm giác này.

Anh định xoa huyệt thái dương, lúc muốn đưa tay lên thì mới phát hiện ra mình đang ôm vật gì đó trong lòng.

Không, chính xác mà nói, đó không phải là vật mà là một con người.


Một cơ thể trần trụi, mềm mại, mang theo sự ấm áp.

Cuối cùng Thẩm Tắc Mộc cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Người trong lòng cuộn tròn người lại, gấp chân về phía trước, đầu gối ung dung chen vào giữa hai đùi anh - nơi thầm kín nhất.

Thẩm Tắc Mộc nhắm mắt lại, anh nghi ngờ có thể mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

Anh mang theo chút hy vọng, mở mắt ra một lần nữa, nhìn thấy phần tóc lộ ra khỏi mép chăn của người kia.

Cả người dường như vùi hoàn toàn trong chăn, cũng không sợ ngạt thở.

Anh hơi xốc chăn lên, thấy đầu người kia hơi lệch xuống phía dưới, mái tóc ngắn xoã tung lộn xộn che khuất gương mặt.

Dựa theo độ dài của mái tóc để đoán, không phải Lâm Sơ Yến thì chính là Dương Nhân.

Bỗng nhiên Thẩm Tắc Mộc hơi lo lắng. Nếu như là Lâm Sơ Yến, anh thà tự sát còn hơn.

Rất nhanh sau đó, Thẩm Tắc Mộc xác định được rằng người này không phải Lâm Sơ Yến. Bởi vì người trong lòng khẽ cử động cơ thể, Thẩm Tắc Mộc liền cảm nhận được có hai cái gì đó dán trước ngực mình.

Xúc cảm xa lạ, căng đầy, mềm mại, ép anh không thở nổi.

Ngay lúc anh còn đang ngây người, Dương Nhân mở mắt ra.

Ba giây sau.

“Á ưm..."

Tiếng kêu sợ hãi vừa thoát ra khỏi miệng của Dương Nhân lập tức bị Thẩm Tắc Mộc ngăn cản. Anh che miệng cô, “Xin, xin lỗi.”

Dương Nhân cũng không giãy giụa, cô chỉ dùng tay đẩy tay anh ra, sau đó nhìn anh, hai mắt khẽ ướt.

Bộ dạng này của cô cực kỳ giống một con vật nhỏ vô vọng, Thẩm Tắc Mộc hơi mềm lòng, buông tay nói: “Đừng lớn tiếng.”

Dương Nhân hết hồn, cô ngây người một lát mới hỏi anh: “Chuyện này là thế nào?”


“Không biết nữa.” Thẩm Tắc Mộc cảm thấy đầu càng ngày càng đau. Trong thoáng chốc thậm chí anh cảm thấy thà rằng người trong lòng là Lâm Sơ Yến, nữ với nam vốn khác nhau. Ít nhất, anh đối mặt với cảnh Lâm Sơ Yến khỏa thân cũng không cần cảm thấy hổ thẹn.

Dương Nhân: “Tối qua cậu…”

“Uống say.”

Dương Nhân suy nghĩ một lát, “Tôi cũng vậy.”

Con người mà, một khi đã say thì rất dễ biến thành cầm thú.

Việc cần làm ngay lúc này là mặc đồ vào trước. Sau khi hai người mặc đồ xong, Dương Nhân ngồi trên giường, không biết đang nghĩ gì, mắt mở to, con ngươi di chuyển, cảm xúc trong lòng thì rất phong phú. Thẩm Tắc Mộc lén nhìn cô, vẻ mặt cô không quá khó chịu mà đa phần là sợ hãi và khó tin.

Anh khá lo lắng. Chẳng lẽ đêm qua hai người đã xảy ra chuyện rất kịch liệt?

“Sao lại thành thế này?” Dương Nhân lẩm bẩm.

Thẩm Tắc Mộc xoa xoa huyệt thái dương, “Đêm qua chúng ta…”

“Hả?” Dương Nhân chợt bừng tỉnh, nhìn sang anh. Cô cúi thấp đầu nói, “Cậu đừng lo, đêm qua chúng ta không có gì cả.”

Thẩm Tắc Mộc không ngốc đến mức đi hỏi vì sao.

-----

Hướng Noãn để lại tin nhắn cho Dương Nhân. Cô và Lâm Sơ Yến đã lên lớp từ sớm, Lãng Quên cũng trở về đội, Lâm Sơ Yến đã hẹn người giúp việc rồi, đồ trong nhà không cần sắp xếp, cứ để đó là được.

Lúc Dương Nhân nhìn thấy tin nhắn thì thở dài một hơi, may mà không có ai ở đây.

Không, còn một người…

Vì vậy, lúc hai người họ xuống tầng, không hẹn mà gặp phải Trần Ứng Hổ đang cô đơn.

Trần Ứng Hổ đang ở trong phòng khách cắn hạt dưa. Nhìn thấy bọn họ đi xuống, Trần Ứng Hổ nói: “Anh họ, em đói rồi.”

“Hửm?” Thẩm Tắc Mộc xoay người nhìn Dương Nhân, “Cùng ăn sáng nhé?”


“Không. Tôi còn có việc, đi trước đây, tạm biệt.” Bước chân Dương Nhân đầy vội vã, cô đi rất nhanh.

Thẩm Tắc Mộc lại xoa huyệt thái dương.

Trần Ứng Hổ vẫn cứ vô tâm cắn hạt dưa, dùng tạm để trấn an cơn đói, anh ta vừa cắn vừa nói với Thẩm Tắc Mộc: “Anh họ, sao anh lại xuống tầng với chị Nhân? Không phải hai người có chuyện gì đấy chứ?”

“Không.” Thẩm Tắc Mộc cảm thấy cậu em họ não phẳng này hơi phiền phức.

Trần Hổ mang vẻ mặt đau buồn: “Anh họ, anh đừng yêu đương đấy, có được không?”

“Tại sao?”

“Vì chó độc thân như em giờ chỉ biết nhìn vào anh để tìm kiếm sự cân bằng mà thôi.”

Thẩm Tắc Mộc không nói gì, anh đang nhớ đến dáng vẻ đầy tâm sự lúc nãy của Dương Nhân. Không phải là có chuyện gì giấu anh chứ?

Trần Ứng Hổ vẫn đang độc thoại: “Anh họ, cùng là chó độc thân, em cảm thấy anh chính là Becgie, rất mạnh mẽ lại thông minh, hơn nữa còn trung thành. Anh nói xem em là gì? Em cảm thấy em có lẽ là Phốc hay Poodle, loại mà siêu dễ thương ấy.”

Hoá ra là tự đánh giá mình siêu dễ thương… Thẩm Tắc Mộc nổi cả da gà, cuối cùng chịu không nổi nữa mới bỏ đi.

Vài ngày sau đó, không ai trong Dương Nhân và Thẩm Tắc Mộc chủ động nói chuyện với người kia, lần trao đổi duy nhất là lúc phát tiền thưởng giải thi đấu cúp Lôi Đình, đám Trần Ứng Hổ vô cùng vui vẻ phát lì xì trên WeChat, Thẩm Tắc Mộc cũng gửi một cái.

Anh gửi bao lì xì hai trăm tệ cho bốn người, kết quả là một mình Dương Nhân cướp được một trăm sáu mươi lăm tệ.

[Dương Nhân]: Cảm ơn địa chủ. ^-^

[Thẩm Tắc Mộc]: Không có gì.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi