THỜI GIAN NHƯ HẸN

Mạng lưới điện và viễn thông ở khu vực tâm động đất đang được gấp rút tiến hành sửa chữa. Mất nước, mất điện, không thể liên lạc được với bên ngoài, bên ngoài cũng không thể liên lạc được với nơi đây, cùng với cảnh hoang tàn khắp nơi nơi, chẳng khác gì đã bị cô lập với thế giới.

Tin tức truyền hình và các mạng xã hội cập nhật tình hình mới nhất ở khu vực bị nạn theo từng phút. Bao nhiêu người gặp nạn, bao nhiêu người bị thương, bao nhiêu người bị thương nhẹ, bao nhiêu người mất tích…

Từ Lai trắng đêm không ngủ ngồi ôm ti vi xem bản tin đặc biệt hình ảnh trực tiếp gửi về từ hiện trường, gắng công tìm kiếm bóng dáng nhóm của Cận Thời Xuyên nhưng mà ở cảnh sát phòng cháy chữa cháy ở hiện trường đâu chỉ có một đội, ngoài ra còn có cảnh sát vũ trang, quân đội cùng phối hợp, muốn nhìn thấy người mình muốn thấy đúng là mò kim đáy bể.

Đúng lúc này điện thoại vang lên, Từ Lai vội vàng nghe máy: “A lô?”



Giữa giờ giải lao, Cận Thời Xuyên đang cho Bình An uống nước. Cu cậu cũng vừa khát vừa mệt, lè lưỡi ra liếm nước trong lòng bàn tay Cận Thời Xuyên, uống hết hơn nửa chai nước khoáng mới khoan khoái ngồi dựa bên cạnh anh tận hưởng thời gian nghỉ ngắn ngủi.

Cận Thời Xuyên cho Bình An uống xong thì dốc gần nửa chai nước còn lại uống hết sạch, vặn nắp chai lại, xoa đầu Bình An, khen ngợi nó: “Bình An giỏi lắm, cố gắng lên nhé.”

Bình An hé mắt nhìn Cận Thời Xuyên, uể oải kêu mấy tiếng: “Ử ử… Gâu gâu…”

“Cái con này nhà cậu giống y chó thành tinh ấy.” Giọng nói của một phụ nữ vang lên sau lưng.

Cận Thời Xuyên và Bình An đồng thời quay đầu lại, là nữ bác sĩ đã cùng họ cứu đứa bé kia ra.

“Chó tìm kiếm cứ nạn đã qua huấn luyện chuyên nghiệp mà.” Cận Thời Xuyên tỏ vẻ lạnh nhạt, thái độ nghiêm túc, thuận miệng hỏi thêm, “Đứa bé kia sao rồi?”

“Vừa may có một nữ cảnh sát đang trong thời kỳ cho con bú nên cho nó bú nhờ rồi.”

“Ừ.”

Lát sau, đối phương nhìn Cận Thời Xuyên rồi cười bảo: “Tôi từng thấy anh rồi.”

“Người từng gặp tôi nhiều lắm.” Cận Thời Xuyên là kẻ đã có vợ rồi thì đối phương có đẹp như tiên nữ anh ta cũng chẳng thèm ngó ngàng, hết sức lạnh lùng, giữ khoảng cách.

Quan Sam nhìn điệu bộ của anh lính cứu hỏa là biết ngay anh ta đã hiểu nhầm. Cô tươi cười bảo: “Tôi thực sự đã từng gặp anh rồi, không phải kiếm cớ bắt chuyện đâu, tôi có ông xã rồi.”

“…” Cận Thời Xuyên quay đầu lại nhìn thoáng qua vị nữ bác sĩ ngồi bên cạnh đang cong môi cười.

“Một năm trước, vụ hỏa hoạn ở khu công nghiệp thành phố Rong Yue, khoa cấp cứu bệnh viện Vân Hoa, anh đã bế một đứa bé đến.” Quan Sam mỉm cười nhìn Cận Thời Xuyên, “Hôm đó là ngày cưới của tôi.”

Nói đến đây, Cận Thời Xuyên mới sực nhớ, thì ra là vậy: “Vị bác sĩ mặc đồ cưới hả?”

Quan Sam nhún vai, gật đầu: “Hóa ra anh đúng là lính thật.”

“Trí nhớ của cô tốt đấy.” Cận Thời Xuyên vừa vuốt lông cho Bình An vừa nói chuyện.

“Từ trước đến nay, trai đẹp mà tôi đã thấy rồi thì tôi sẽ không quên.” Quan Sam tự nắn bóp cổ vai gáy của mình, thong thả nói tiếp, “Có điều nhất định đừng để ông xã tôi biết nhé, anh ấy hay ghen lắm.”

Cận Thời Xuyên nhếch môi cười, đứng dậy gọi các đội viên khác đang ngồi nghỉ: “Tiếp tục nào.”

Quan Sam cũng đứng dậy, phủi bụi đất bám trên người, tươi cười nhìn Bình An cũng đã đứng dậy rồi nói với Cận Thời Xuyên: “Đồng chí cảnh sát phòng cháy chữa cháy, tôi mong rằng lần gặp mặt tới của chúng ta không phải là ở phòng phẫu thuật. Chú ý an toàn đấy.”

“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Cận Thời Xuyên xoa cằm rồi dắt theo Bình An, dẫn mọi người đi tiếp tục nhiệm vụ tìm kiếm.



Mấy người bộ đội mặc trang phục rằn ri trông thấy nhóm Cận Thời Xuyên đang lục soát tại một khối công trình sụp đổ lớn, nhìn mấy con chó tìm kiếm cứu nạn, ngẫm nghĩ một chút rồi lập tức chạy về phía họ.

“Thượng úy.” Đồng chí trung úy làm động tác chào Cận Thời Xuyên, “Có thể phải cần các anh hỗ trợ.”

Cận Thời Xuyên cũng giơ tay chào lại: “Chuyện gì?”

Vị trung úy đưa tay chỉ, nói với Cận Thời Xuyên: “Để tiết kiệm thời gian, vừa đi vừa nói.”

Cận Thời Xuyên gật đầu, ngoái đầu lại dặn Lưu Húc: “Lưu Húc, nhóm các đồng chí cứ tiêp tục tìm kiếm đi nhé, những người còn lại đi theo tôi.”

“Rõ.”

Cận Thời Xuyên đi theo trung úy đến chỗ một nhà dân đã bị đổ sụp có thể nhìn thấy từ đằng xa.

Đồng chí trung úy vừa đi vừa nói: “Chỗ cái nhà bị sập kia có một con chó đứng chặn ở đấy. Bọn tôi mà tiến lại gần là nó liền nhe năng, trợn mắt, gầm gừ, dữ lắm, các anh có cách gì không?”

“Để xem đã.” Cận Thời Xuyên vừa rảo bước thật nhanh vừa đáp.

“Nếu như các anh mà cũng không làm được gì thì chỉ còn nước dùng biện pháp mạnh.”

Thoắt cái mọi người đã đến được chỗ căn nhà bị sập đấy. Một con chó quê màu vàng đang nằm sấp trên đống đổ nát, thấy người tới là lập tức ngồi dậy, nhe nanh, trợn mắt, gầm gừ y như một con sói.

“Đây là trạng thái phòng bị, với còn bị hoảng sợ nữa nên nó mới như vậy.”

Cận Thời Xuyên quan sát biểu hiện của con chó vàng. Mặc dù trông nó rất nguy hiểm nhưng hai móng chân thì đỏ lòe máu, có vết thương ở mõm. Anh nhìn căn nhà sập, liệu có phải dưới đó có chủ của nó chăng?

Nếu như có, mặc kệ sống hay chết, việc này không thể chậm trễ.

Trung úy nhìn Cận Thời Xuyên: “Giờ làm sao đây? Con chó này cứ đứng ở đó, bọn tôi không thể tìm kiếm được. Anh nhìn cái dáng vẻ muốn ăn thịt người của nó kìa, mà lấy dây thừng trói nó lại được là xong hết mọi chuyện.”

Trung úy sai một anh lính đi tìm sợi dây thừng. Cận Thời Xuyên ngồi xổm xuống hỏi Bình An: “Mày đi nhé?”

Bình An nhìn Cận Thời Xuyên, lát sau nó sủa “gâu gâu” hai tiếng coi như là trả lời.

Cận Thời Xuyên gật đầu, thả dây dắt chó ra, BinhfAn liền chạy đi.

Trung úy sững sờ: “Thượng úy, đồng chí để chó tìm kiếm cứu nạn của mình đi làm chuyên gia đàm phán hả?”

“Chó cũng có ngôn ngữ riêng của chúng, chi bằng cứ thử một lần.” Cận Thời Xuyên nói xong thì cẩn thận đi theo sau Bình An.

Con chó vàng thấy một con chó to hơn nó lại gần thì đứng bật dậy lao lên trước, đuôi dựng lên, đằng trước thấp xuống, đằng sau vểnh lên, tư thế sẵn sàng tấn công, nhìn Bình An trừng trừng, dường như chỉ giây sau thôi sẽ lao thẳng vào Bình An.

Bình An hoàn toàn không sợ, nó đi đến chỗ nhà sập hít hít mũi rồi lại chạy sang một mặt khác, con chó vàng cũng chạy theo sủa.

Tóm lại, Bình An chạy tới phía nào, con chó vàng liền sủa về phía đó.

Cận Thời Xuyên nói với đồng chí trung úy và các đội viên: “Chó của tôi chắc là đánh hơi được gì đó rồi, đợi lát các anh chớp thời cơ hành động nhé.”

“Nghĩa là sao?” Ngay tích tắc sau, vị trúng úy đã phải tròn mắt nhìn.

Bình An cũng ở trong tư thế sẵn sàng tấn công, sủa liên tục với con chó vàng kia, con chó vàng cũng sủa rất dữ, hai con như chuẩn bị lao vào cắn nhau thật.

Thình lình, Bình An quay đầu bỏ chạy, con chó vàng nhảy khỏi đống đổ nát đuổi theo Bình An.

“Báo cáo đại đội trưởng, sợi dây thừng ạ.” Anh lính đưa sợi dây thừng ra.

Cận Thời Xuyên cầm lấy, nhanh chóng thắt một cái nút thòng lòng rồi gọi to: “Bình An.”

Thoắt cái, Bình An đã xuất hiện, con chó vàng kia vẫn bám theo sát.

“Tất cả tránh ra.” Cận Thời Xuyên quát tất cả mọi người.

Mọi người nhanh chóng tản ra. Bình An chạy về hướng Cận Thời Xuyên, sau khi chạy vượt qua chỗ anh đứng thì dừng, quay ngược lại chuẩn bị tấn công con chó vàng. Con chó vàng cũng dừng lại, chuẩn bị tấn công.

Đúng lúc này, một cái thòng lọng chuẩn xác tròng vào cổ con chó vàng.

Vừa xiết vừa kéo đi, con chó vàng bị tóm cổ cho vào bì, giãy giụa lồng lộn nhưng không làm gì được, cuối cùng đành phải nằm xuống rên lên ăng ẳng ử ử.

“Dương Dương, Giang Đường.” Cận Thời Xuyên gọi hai người, “Tìm kiếm.”

“Rõ.”

Người bên phía đồng chí trung úy cũng bắt đầu công việc tìm kiếm.

Bình An ngay từ đầu đã đánh hơi được mùi, nó chạy thẳng đến chỗ đó. Tiểu Hổ và Liệt Hỏa cũng đang dốc sức tìm kiếm. Con chó vàng cứ rên mãi không ngừng, nghe rất đau lòng.

Bình An ngồi xuống một chỗ rồi sủa liên tục. Tiểu Hổ cũng ngồi xuống sủa. Con chó vàng gắng sức giằng dây chạy về phía đống đổ nát, sủa inh ỏi.

Cận Thời Xuyên thấy biểu hiện của con chó vàng, vừa đưa ra suy đoán thì sau lưng có giọng một người đàn ông: “Hoa Hoa.”

“Chó của chú à?” Cận Thời Xuyên hỏi.

Người đàn ông gật đầu: “Vâng, vâng. Là chó của tôi, chó của tôi đấy.”

“Người nhà chú còn trong đó à?” Cận Thời Xuyên nặng nề hỏi.

“Người nhà tôi đã chạy ra cả rồi.” Người đàn ông lắc đầu, chỉ vào Hoa Hoa, “Hoa Hoa cũng thế!”

“Thế tại sao…”

Cận Thời Xuyên còn chưa dứt lời thì đã nghe tiếng Dương Dương gọi: “Đội trưởng Cận.”

Anh nhìn sang hướng ấy. Dương Dương đang bế trên tay hai con chó con. Giang Đường cũng móc được một con chó con ra.

Hoa Hoa lại kích động, giằng lên, muốn thoát khỏi sợi dây thừng. Anh nhìn sang chủ của Hoa Hoa, nói rất chắc chắn: “Đó là con của Hoa Hoa.”

Chủ của Hoa Hoa gật đầu: “Bọn tôi đã tập trung ở chỗ an toan rồi, ngờ đâu vợ tôi lại bảo không thấy Hoa Hoa đâu, tôi đoán là nó chạy về nhà nên…”

Chủ của Hoa Hoa kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Trước khi có động đất, Hoa Hoa cứ sủa mãi không ngừng, nó sủa kinh lắm nhưng mọi người đều không biết tại sao. Hàng xóm sang nhà ông ta gọi cửa bảo ông bảo Hoa Hoa im đi. Chủ của Hoa Hoa hiểu tính nó, linh cảm là có vấn đề nên cũng nói với vợ không biết có phải có chuyện gì thật rồi không.

Đúng lúc đó thì Hoa Hoa cắn ống quần ông ta kéo ra ngoài, mắt ầng ậng nước. Chó khóc tang. Bọn tôi đột nhiên nhớ ra chó mèo có thể biết trước được thiên tai, không phải là sắp động đất chứ?

Hai vợ chồng vội vàng đi mách hàng xóm. Bất kể có phải hay không, cứ chạy trước phòng dư còn hơn. Nào đâu vừa mới chạy ra thì mọi thứ rung lên. Hoa Hoa ngậm được một con chó con chạy ra rồi được chủ vác lên. Tiếp đó ngôi nhà sập luôn.

Hoa Hoa đã cứu được vài chục hộ gia đình nhưng cuối cùng lại không cứu được con mình cho nên nó cứ cố sống cố chết canh ở đó là muốn đào con mình lên chăng?

Nghe chủ của Hoa Hoa kể đến đây, tất cả mọi người đều quay sang nhìn nó. Ba con chó con nằm im lìm trên nền đất. Hoa Hoa vừa liếm láp mấy đứa con đã chết của mình vừa rên lên ư ử.

Tiếng kêu đau lòng, khiến người nghe rơi lệ.

Ở ngoài kia, Từ Lai đi cùng đội cứu viện LT đã đến được thị trấn bên cạnh. Cảnh tượng hoang tàn ở khắp nơi. Cô trông thấy gia đình một nhà quây quanh con chó núi màu trắng khóc rất buồn bã.

Cũng giống như Hoa Hoa, con chó trắng này cũng biết trước được sắp có động đất nên đã báo động cho người nhà. Trong nhà có một người chân cẳng đi lại không tiện nên đi rất chậm, nó luôn đi theo sau lưng người đó.

Người đi đứng bất tiện ấy chạy được rồi nhưng có lẽ vì nó đi ở sau nên cuối cùng không chạy được.

Tất cả mọi người đều bảo, nếu như nó không vì đảm bảo tất cả mọi người trong nhà đều chạy thoát thì nó đã không phải chết.

Nhưng mà, có người đối mặt với thiên tai, ngay cả chó cũng chẳng bằng…

Chú thích:

*Mình có tìm thấy 1 giai thoại khá cảm động về chú chó mẹ Mari đã tự nuôi nấng những đứa con mới sinh của mình suốt hai tuần sau trận động đất. Mọi người có thể đọc nó ở đây

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi