THỜI GIAN NHƯ HẸN

Buổi tập huấn của đội phòng cháy chữa cháy ở trường kết thúc tốt đẹp, nhận được nhiều lời khen ngợi.

Đồng thời, không rõ vì sao, thời gian gần đây, mọi người cứ có cảm giác hay có người đi ngang qua cổng đơn vị nhìn vào trong, mà phần lớn trong số đó là phụ nữ là chính, tất nhiên cũng có một số là đàn ông.

Cho dù các chiến sĩ trong đội đều thấy ngờ vực nhưng mọi chuyện thì vẫn trôi qua như mọi ngày, đến giờ tập luyện thì đi tập luyện, có chuông báo lại vội vã lên đường.

Nhiều ngày sau, họ mới được biết thì ra mình đã nổi danh trên mạng. Cái này là nhờ Từ Lai nói cho Cận Thời Xuyên trước, trêu ghẹo bảo bọn anh có thể chuyển nghề sang giới giải trí được rồi.

Tiếp đó, Cận Thời Xuyên đem chuyện kể lại cho mọi người nghe, nhắc nhở họ chú ý thân phận của mình, đừng vì bất ngờ nổi tiếng ở trên mạng mà ảo tưởng, họ là người lính chứ không phải người nổi tiếng.

Các anh em đều cảm thấy phấn khởi trong bụng nhưng cũng phải công nhận đội trưởng nói đúng, không còn lén lút đi xem các chị em hâm mộ mình nữa.



Chuyện này khởi nguồn là từ bản tin trên diễn đàn của trường Đại học Du Giang. Tấm hình cuối bài chụp các đồng chí lính cứu hỏa trở thành tâm điểm sự chú ý, nhất là đồng chí đội trưởng đẹp trai, lạnh lùng. Đội ngũ háo sắc đông đảo trên mạng nhao nhao đòi tìm cho ra weibo của anh đội trưởng.

Đám sinh viên share bài tích cực, tag @ tên của các người nổi tiếng, vì thế trở thành chủ đề nóng trên mạng.

Trong số những người nổi tiếng bị @, có một blogger tên là LAI hoạt động khá ẩn dật bỗng dưng lại trả lời lại.

LAI: Dành lời khen cho các chiến sĩ cứu hỏa của chúng ta! Có điều cũng mong xin chớ làm phiền họ [ôm quyền] [ôm quyền] [link đính kèm: Đại học Du Giang: Tập huấn phòng cháy chữa cháy tại trường, các đồng chí cứu hỏa siêu ngầu!!!]

Bài đăng mới nhất của LAI trên weibo từ tận cách đây một năm. Weibo này mấy năm trước rất chăm chỉ đăng bài, chủ yếu viết bằng tiếng Anh, rất ít khi dùng tiếng Trung.

Đây là một trong những blogger đầu tiên chuyên đăng các bài viết tập trung về chủ đề từ thiện công ích và truyền tải hơi ấm tình người. Trong khoảng thời gian weibo còn chưa thịnh hành, lượng người theo dõi của LAI vẫn tăng liên tục, đạt tới hàng triệu.

Hiện tại, weibo triệu người theo dõi đâu đâu cũng thấy nhưng vào thời đó thì sức ảnh hưởng của LAI quả thực rất lớn.

Nội dung chủ yếu của weibo liên quan đến việc cứu trợ chó hoang, không hề tiết lộ danh tính cũng như hình chụp cuộc sống cá nhân, chỉ biết đây là người Trung Quốc, nhưng nam hay nữ thì không rõ.

Sau này, càng ngày càng nhiều weibo học theo LAI, LAI cũng ít đăng bài hơn, từ phát đều đặn chuyển sang hằng tháng rồi cuối cùng là cả năm cũng chẳng thấy đăng một bài, ngày càng thần bí.

Thế nên, bài đăng mới của LAI lập tức được trả lời ầm ầm.

Quạ trắng: Đệt! Đệt! tôi đang thấy gì thế này! @LAI xác chết vùng dậy kìa! [kinh ngạc] [kinh ngạc]

LAI là tình yêu đích thực của tôi: Chân tướng chỉ có một! L quả nhiên là đồng bào của chúng ta [khửa khửa] [khửa khửa]

Tôi là LA, chỉ ít hơn một chữ: Òa, L trả lời lại bài tag á? Đúng là chuyện lạ!!!

MIKE111: Không phải L là một thành viên của đội cứu hỏa đó đấy chứ???

Chim nho nhỏ: LAI với nữ thần nhà tôi có follow lẫn nhau kìa, không phải là có quen biết thật chứ [gian trá]



Cún shiba lông đen: OMG, hình như tôi đã phát hiện ra một chuyện hay ho rồi @hero cứu hộ, LAI không phải là người Du Giang thật đấy chứ? Phải chăng là người đẹp cứu hỏa lần trước? Hóa ra là người ở đây thật [kinh ngạc] [vui vẻ] vote up tôi mau!!!

>>Chó mực rất đen: Hình như là thật đấy, LAI chỉ follow vài người làm tình nguyện nổi tiếng và @hero cứu hộ, @LAI cầu chứng thực!

Từ Lai rất xúc động khi phát hiện mình được nổi lên đầu weibo. Vốn đang định xóa tài khoản nhưng có vẻ như lại lạy ông tôi ở bụi này, thật ra cũng chẳng có vấn đề gì lớn, có khi còn có chuyện để trêu ghẹo khi gọi điện tán gẫu với Cận Thời Xuyên.

Thế là, đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt Du Giang lên hot search, LAI chẳng rõ vì đâu cũng lên hot search.

Sau khi vụ hot search này nguội xuống, Tết Trung thu đến hẹn lại tới.

Theo truyền thống tháng đoàn viên, cộng thêm nhu cầu kết hôn của anh em, phía trung đoàn đã thảo luận kỹ lưỡng với phía lãnh đạo Đại học Du Giang, cuối cùng quyết định tổ chức buổi giao lưu hữu nghị trung thu với đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt, có điều, vì tính chất đặc biệt của công việc phải luôn sẵn sàng trực chiến nên đành phải mời các cô giáo đến đội phòng cháy chữa cháy ăn tết.

Văn Khánh Quốc gọi Cận Thời Xuyên lên trung đoàn để nói về chuyện này. Vốn cứ đinh ninh là thằng oắt con này sẽ từ chối, còn chuẩn bị sẵn cả rổ lời để khuyên nhủ, khuyên không xong thì vẫn còn cách vừa đấm vừa xoa nữa.

Nào có ngờ thằng bé vui vẻ đồng ý luôn, chỉ thêm một yêu cầu là không được quay phim chụp ảnh, không được giở trò bịp bợm.

Quyết định xong xuôi, Cận Thời Xuyên quay về đơn vị mở cuộc họp. Mọi người tập trung trên bãi đất trống, tập trung nhìn đội trưởng Cận, chờ nghe anh phổ biến.

Cận Thời Xuyên đứng trước mọi người, bên cạnh là Lục Phương Kỳ. Anh thông báo: “Mai là Tết Trung thu, lãnh đạo thông cảm với mọi người không thể về nhà ăn tết nên đã tổ chức một buổi giao lưu hữu nghị với Đại học Du Giang.”

Nói đến đây, mấy anh em tràn trề nhiệt huyết phía dưới không kiềm nổi niềm vui sướng trong lòng, là xem mắt trá hình đây mà!

“Vui đủ chưa?” Cận Thời Xuyên liếc mắt nhìn mọi người, giọng nói sang sảng.

Mọi người lập tức đứng nghiêm, bớt bớt cười lại, tập trung nhìn Cận Thời Xuyên.

“Mặc dù công tác thường ngày chúng ta đều luôn làm tốt nhưng mai vẫn cần phải cố gắng thể hiện tốt hơn một chút, cái gì cần làm sạch thì làm sạch ngay cho tôi, đừng để cả đại đội phải mất mặt đấy, rõ chưa?”

“Rõ.” Tinh thần của các anh em bốc lên hừng hực.

Cận Thời Xuyên nhìn lướt qua mọi người rồi tiếp tục nói: “Nghe nói các giáo viên bên phía Đại học Du Giang có chuẩn bị tiết mục để biểu diễn. Các đồng chí có sở trường gì thì nhớ thể hiện. Hết buổi tập luyện ngày hôm nay, mọi người quay về tự nghĩ cho mình một tiết mục. Con gái nhà người ta là giảng viên đại học cả, có kiến thức, có văn hóa, các anh em phải cố gắng lên nhé.”

“Rõ.”

“Tiểu đội trưởng.”

“Có.”

“Năm phút nữa tập hợp để tập luyện.”

“Rõ.”

“…”

Lưu Húc dẫn mọi người đi. Lục Phương Kỳ cười: “Đội trưởng Cận, anh đã có gia đình rồi còn căng thẳng gì nữa?”

“Căng thẳng hả?” Cận Thời Xuyên liếc Lục Phương Kỳ, cất bước đi về phía sân tập, vừa đi vừa nói, “Đồng chí chính trị viên này, nên căng thẳng là ông chứ nhỉ?”

Tim Lục Phương Kỳ thót lại, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Tôi có gì mà phải căng thẳng.”

Cận Thời Xuyên nói đầy ẩn ý: “Ông… độc thân.”

Đệt…



Buổi tối, rửa mặt xong, Từ Lai và Cận Thời Xuyên nói chuyện điện thoại với nhau, tán gẫu về buổi giao lưu hữu nghị ngày mai.

Từ Lai: “Bật mí nhé, mai thấy các cô giáo còn độc thân của trường em thì đừng kích động quá nhé, nghe nói hôm nay mọi người đi dạo phố cả ngày đấy.”

Cận Thời Xuyên: “Đi dạo phố hả?”

“Mua quần áo đẹp ấy, ngốc thế.”

“Em thì sao?”

Từ Lai mở tủ quần áo ra ngắm nghía: “Anh muốn em mặc gì?”

Giọng Cận Thời Xuyên trầm ấm đầy mê hoặc: “Anh muốn em… không mặc gì cả.”

Từ Lai: “Đừng đùa, nói nghiêm túc xem.”

Cận Thời Xuyên: “Rất nghiêm túc, anh nói thật mà.”

Từ Lai đỏ mặt: “Mặc luôn bộ anh mua cho em nhé?”

Cận Thời Xuyên tựa người lên khung cửa sổ: “Ừ, trông rất đẹp.”

Anh nhìn lên bầu trời đêm mênh mông, những vì sao điểm xuyết trên tấm lụa đen. Trăng. Rất tròn.

Anh nhìn đăm đắm vào mặt trăng. Tai lắng nghe tiếng của người thương.

Từ Lai dịu dàng: “Vậy em ngủ đây, mai gặp nhé. Ngủ ngon ạ.”

“Ừm, ngủ ngon nhé.”



Chiều hôm sau, các chàng trai độc thân của đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt người nào người nấy đều phấn chấn tinh thần, đứng trên sân tập chào đón các cô giáo xinh đẹp.

Chỉ chốc lát sau đã trông thấy Lục Phương Kỳ dẫn các cô gái trẻ trung, tươi tắn đi về phía họ, mặt mày ai nấy đều rất rạng rỡ.

Lục Phương Kỳ giới thiệu qua về nội dung tập luyện tiếp theo của các đội viên rồi mời họ đứng một bên quan sát. Mọi người không trông thấy anh đội trưởng đẹp trai ở đây thì có hơi thất vọng một chút.

Có điều, chẳng mấy họ đã bị đội ngũ các anh lính cứu hỏa cơ bắp cuồn cuộn trước mặt hấp dẫn sự chú ý. Tiếp đó, các chú chó tìm kiếm cứu nạn vừa ngầu vừa đáng yêu được các huấn luyện viên dắt ra sân tập thì độ phấn khích càng tăng lên.

“Chị dâu.” Lục Phương Kỳ nhân lúc mọi người không chú ý, kéo Từ Lai sang một bên hỏi thăm, “Thế, sao không thấy cô giáo Tang Thu tới vậy?”

Từ Lai trả lời: “Người ta đã có con rồi, có thể thành đôi với mấy anh lính trẻ măng ở đây được chắc?”

“Không phải cô ấy đang độc thân sao?” Lục Phương Kỳ mất tự nhiên lầm bầm một câu, “Mới ba mươi tuổi, có gì mà già?”

“Sao anh biết?” Từ Lai thấy Lục Phương Kỳ lúng túng, bỗng nhiên hiểu ra luôn, “Ồ, anh ấy hả?”

“Sao? Không được à?” Lục Phương Kỳ đáp rất hùng hồn.

Từ Lai có hơi bất ngờ: “Anh và chị Tang Thu hả? Chuyện từ khi nào thế?”

“Thì từng gặp mấy lần, có chút cảm tình.” Lục Phương Kỳ gãi tai, “Hay là, cô gọi cô ấy đến đi được không?”

“Được.” Từ Lai mỉm cười, gật đầu, “Có điều, Lục Phương Kỳ à, anh đừng đùa bỡn tình cảm của chị Tang Thu đấy.”

“Anh là loại người đó hả?”

“Anh tự biết là được.”

Từ Lai lấy điện thoại ra gọi, mở loa ngoài: “Chị Tang Thu à, không phải Tử An vẫn đòi đến đội cứu hỏa thăm quan đấy sao, bọn em đang ở đây cả này, chị đưa thằng bé sang luôn đi.”

Tang Thu ngẫm nghĩ: “Không được hay lắm nhỉ, ảnh hưởng người ta làm việc.”

Từ Lai: “Vậy để em hỏi chính trị viên xem sao nhé!”

Lục Phương Kỳ gật đầu lia lịa, Từ Lai dừng một chút rồi mới nói với Tang Thu: “Chính trị viên bảo không sao đâu.”

“Thế… để chị hỏi Tử An xem.”

“Vâng, chị hỏi luôn đi, em chờ máy.”

Đầu bên kia có giọng nói vui vẻ của trẻ con: “Có ạ, con muốn đi.”

Giọng nói dịu dàng của Tang Thu vang lên: “Lai Lai à, thế đợi chị đưa Tử An qua nhé.”

“Vâng, đến nơi thì chị gọi cho em nhé, em ra đón.” Từ Lai nháy mắt với Lục Phương Kỳ, đã xong.

Có cô giáo để mắt thấy Từ Lai và Lục Phương Kỳ nói chuyện với nhau, bèn thì thầm với cô giáo đứng bên: “Cô giáo Từ và chính trị viên Lục có phải…”

“Hình như cũng hơi giông giống đấy.” Cô giáo bên cạnh cười vui vẻ, khe khẽ nói, “Thế là yên tâm rồi, tôi còn lo cô giáo Từ để ý đến đội trưởng đấy.”

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi