THỜI GIAN NHƯ NGỪNG LẠI

Phí Minh Nghị ở lại đêm đó, Mạnh Dao ngủ yên trong vòng tay anh.

Không có chuyện gì bất thường xảy ra.

Sau mỗi thảm họa, việc tái thiết là cần thiết, điều này cũng đúng với Mạnh Dao.

Giấc ngủ của Mạnh Dao luôn chập chờn, nhưng trong vòng tay Phí Minh Nghị, cô luôn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cả đêm cô ngủ ngon không mộng mị, quá khứ phiền muộn dường như cũng dần tan biến, con đường gian nan dường như đã đi đến hồi kết.

Cô cuối cùng cũng có thể chạm vào ánh bình minh.

Khi cô tỉnh dậy, trời đã sáng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, cả căn phòng đều được bao phủ bởi một thứ ánh sáng mờ ảo nhưng ấm áp.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được bàn tay ôm lấy eo mình, mở mắt ra, đó là lồng ngực ấm áp của anh.

Cô ngủ trong vòng tay anh, vẫn giữ nguyên tư thế khi ngủ đêm qua, hai thân thể không quá gần nhau, vẫn cách nhau một khoảng nhất định.

Đêm qua, anh mãi vỗ nhẹ vào lưng cô để trấn an cô như đang dỗ một đứa trẻ.

Phí Minh Nghị vẫn đang ngủ say, đôi mắt nhắm lại, lông mi dài rũ xuống, từng đường nét trên gương mặt được khắc họa rõ nét.

Anh ngủ cao, cô ngủ thấp, khi cô nhìn lên, quả táo Adam giữa cổ anh hiện rõ. Nó gợi cảm đến mức khiến người ta muốn đụng vào nó.

Mạnh Dao liếc nhìn, sau đó liền cụp mắt xuống.

Lòng bàn tay của người đàn ông quá nóng, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng nên cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Động tác của cô tuy nhẹ nhưng Phí Minh Nghị đã nhanh chóng tỉnh lại.

"Tỉnh rồi?" Anh nhìn xuống cô, cười hỏi.

Giọng anh trầm và khàn, nghe lười biếng nhưng dễ chịu.

Mạnh Dao nhỏ giọng đáp: "Ừm"

Phí Minh Nghị xoay người nhìn đồng hồ, nói: "Mới bảy giờ, em có muốn ngủ thêm một chút không?"

"Em không quen." Mạnh Dao tránh ánh mắt của anh

"Em có việc phải làm vào buổi sáng."

Nói rồi cô ngồi dậy.

Phí Minh Nghị liếc cô một cái, sau đó vén chăn đứng dậy: "Vậy để anh đi pha nước tắm cho em."

"Được" Mạnh Dao đáp.

Cô đang ngồi trên giường, đường viền áo ngủ hơi thấp, lộ ra chiếc cổ thon và xương quai xanh hoàn mỹ, khuôn mặt hơi ửng hồng, tóc rũ trước mặt, trông vừa có chút ngượng ngùng lại vừa có dáng vẻ mơ màng mới ngủ dậy.

Có chút đáng yêu, cũng có chút quyến rũ.

"Mạnh Dao." Phí Minh Nghị đừng từ đầu giường đột nhiên gọi tên cô.

Mạnh Dao ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Phí Minh Nghị bất ngờ cúi người, chống tay xuống giường hôn lên môi cô một cái.

Sau nụ hôn, Phí Minh Nghị nhìn cô cười: "Chào buổi sáng."

Đôi mắt anh đầy nụ cười, sáng lấp lánh như sao trời.

Mạnh Dao chớp mắt một lúc lâu hồi thần, mặt đỏ bừng, một lúc sau mới đáp: "Chào buổi sáng."

Khóe miệng cô nhếch lên, cũng có chút ý cười.

Phí Minh Nghị và Mạnh Dao cứ như vậy đến với nhau.

Tay của Mạnh Dao bị thương nên không thể cầm máy ảnh trong hai ngày.

Tiểu Điềm cũng bất ngờ trước vết thương của cô, Mạnh Dao không nói nhiều, chỉ nói là cô sơ ý làm trầy tay.

Phí Minh Nghị mấy ngày này chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của cô. Trên thực tế, Mạnh Dao có thể tự làm mọi việc, nhưng anh không yên tâm.

Mạnh Dao cũng không ngăn cản anh.

Hiện tại đã chọn ở bên nhau, nhiều thứ không cần cứng nhắc hay câu nệ.

Mọi thử thách dường như đã kết thúc, mưa gió cũng tan dần, không còn ai quấy rầy họ nữa.

Quan hệ của hai người cũng thuận theo tự nhiên tiến thêm một bước.

Đó là một ngày giông bão. Buổi chiều trời quang mây tạnh, buổi tối bỗng sấm rền vang dội, hạt mưa to quất vào ô cửa sổ, không có dấu hiệu tạnh bớt.

Tháng sáu, thời tiết thất thường khó đoán, ai cũng không kịp chuẩn bị.

Tay của Mạnh Dao đã gần hồi phục, cô đang chụp người mẫu trang bìa cho tạp chí, khi người mẫu đang thay quần áo thì cô gửi tin nhắn cho Phí Minh Nghị.

- Bên ngoài mưa lớn lắm, tối nay anh không cần đón em đâu.

Đã bảy giờ tối, Phí Minh Nghị hôm nay sẽ phải tham gia một bữa tiệc tối, cách chỗ cô hơi xa.

Trước đó anh đã đề nghị cô đi cùng nhưng Mạnh Dao từ chối.

Cô quá bận, không thể sắp xếp thời gian, ngoài ra, cô chưa chuẩn bị tâm lý.

Phí Minh Nghị một lúc lâu sau mới trả lời tin nhắn:

- Em chờ anh một lát.

Mạnh Dao hơi không hiểu, nghĩ rằng có thể anh đang bận nên không nói thêm.

Sau khi kết thúc công việc lúc 8:50, mưa vẫn không giảm, Mạnh Dao nhờ Tiểu Trần chở mình về nhà bằng xe của studio.

Phí Minh Nghị cũng không nhắn tin nữa, cô nghĩ rằng anh còn bận.

Khi cô về đến nhà, căn nhà tối om, có tiếng sấm chớp bên ngoài, cơn mưa vẫn mãi không ngớt.

Mạnh Dao đi tắm và thay quần áo, cũng nấu một chút nước ấm.

Đang định ra ban công thu dọn quần áo, chuông cửa đột nhiên vang lên, vừa định bước tới, Phí Minh Nghị đã mở cửa đi vào.

Mạnh Dao cho anh số mật khẩu vào nhà.

Cô hơi ngạc nhiên, không ngờ anh đến nhanh như vậy.

Phí Minh Nghị thấy cô liền mỉm cười: "Em tắm xong rồi?"

Mạnh Dao đang mặc một chiếc váy ngủ, mái tóc vừa mới sấy khô buông xuống bờ vai mảnh khảnh.

"Ừm" Mạnh Dao đáp.

Phí Minh Nghị đóng cửa, thay giày, đặt đồ đạc xuống: "Anh mang quà về cho em."

Mạnh Dao nhìn thấy anh đang cầm trong tay một cái lồng, trong đó là một con mèo chừng hai tháng tuổi đang nhìn cô với cái đôi mắt tròn xoe, rất đáng yêu.

Cô hơi ngạc nhiên.

Phí Minh Nghị mở lồng, bế con mèo con đi tới, đặt vào tay cô: "Lần trước nghe nói con mèo của Phó chủ nhiệm Thẩm sinh mấy con mèo con nên anh bảo anh ấy giữ lại một con cho em. Anh đến nhà anh ấy sau bữa tiệc nên về hơi muộn."

Chú mèo con nép mình trong vòng tay cô, bộ lông mềm mại của nó làm trái tim của Mạnh Dao như muốn tan chảy.

Cô bây giờ đã hiểu tại sao lâu như vậy anh không hồi âm tin nhắn.

"Em thích không?" Phí Minh hỏi.

"Vâng" Mạnh Dao vui vẻ gật đầu.

Phí Minh thấy cô vui liền nở nụ cười.

Mạnh Dao nhìn thấy dấu vết nước mưa trên người anh, nói: "Anh đi tắm đi, đừng để cảm lạnh."

Anh đang mặc một bộ âu phục chỉnh tề, áo khoác ngoài đã được cởi ra, chiếc áo sơ mi trắng đã bị thấm đẫm nước mưa.

"Được." Phí Minh cười đáp, thật sự đem quần áo đi tắm.

Những ngày này, trong căn hộ đã có rất nhiều thứ thuộc về anh.

Phí Minh Nghị tắm rửa xong đi ra, thay áo ngủ, tóc ướt, đang lấy khăn lau.

Mạnh Dao dựa vào tay vịn của ghế sô pha, hơi cúi xuống ôm chú mèo con, trên mặt nở một nụ cười nhẹ.

Mèo con rất ngoan ngoãn, không ồn ào náo nhiệt, nép vào lòng cô thoải mái chờ được vuốt ve.

Váy của cô dài đến đầu gối, để lộ bắp chân trắng trẻo và sạch sẽ.

Phí Minh Nghị nhìn cô liền liên tưởng đến bức hình họ chụp chung.

Thấy anh đến, Mạnh Dao hỏi: "Tên nó là gì?"

"Nó vẫn chưa có tên, hay em đặt cho nó một cái tên em thích đi."

Mạnh Dao suy nghĩ một hồi, nhưng không nghĩ tên gì cô thích, liền nói: "Khi còn nhỏ, em hay đến chơi nhà bà Lý ở đầu ngõ. Nhà họ cũng nuôi một con mèo, em rất thích chơi với nó. "

Cô chưa bao giờ nói về quá khứ, nhưng giờ cô đã có thể thoải mái kể lại chuyện khi mình còn nhỏ.

Cô thực sự thích mèo, luôn thích vuốt ve chúng mỗi khi có dịp. Khi còn nhỏ, cô muốn nuôi mèo nhưng đã không bao giờ có cơ hội. Sau này, khi lớn hơn, cô quá bận rộn để chăm sóc bản thân, nên cô dường như quên luôn việc mình muốn có một chú mèo.

"Nếu em thích, chúng ta có thể nuôi thêm vài con nữa." Phí Minh Nghị bước đến gần cô.

Trên người anh là mùi sữa tắm của cô, hỗn hợp giữa mùi sữa và mùi hoa lan, là mùi cô đã dùng nhiều năm.

"Một con là đủ rồi." Mạnh Dao trả lời.

"Hay chúng ta nuôi một con chó?" Phí Minh Nghị lại nói.

Mạnh Dao ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy thì chúng nó sẽ đánh nhau suốt ngày mất."

Trong mắt cô có sự nghi ngờ, giống như cô thật sự nghĩ như vậy.

Phí Minh Nghị không nhịn được cười.

Mạnh Dao định thần lại, cảm thấy hơi xấu hổ.

Chỉ là những câu trao đổi đơn giản nhưng có thể phác họa ra bức tranh tương lai của hai người.

Mạnh Dao rất ít khi trò chuyện nhàn rỗi, mặc dù đã ở bên nhau mấy ngày nay nhưng cô vẫn không nói nhiều, nhưng vừa rồi cô dường như đã thả lỏng.

Bên ngoài tiếng sấm vẫn chưa dứt, mưa gió không ngừng, nhưng vì có hai người nên khung cảnh cũng không quá ảm đạm.

Phí Minh Nghị nắm lấy tay phải của cô, băng gạc đã được gỡ ra, vết thương liền sẹo, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tay cô với dáng vẻ dịu dàng.

"Mạnh Dao." Anh gọi cô.

"Ừm." Mạnh Dao hơi rùng mình khi nghe anh gọi tên mình, vô thức ngẩng đầu lên.

Phí Minh Nghị nhìn cô với đôi mắt sâu và dịu dàng.

Khi Mạnh Dao chạm vào ánh mắt anh, một dòng điện ấm áp chạy qua trái tim cô, toàn thân bỗng có chút căng thẳng.

Phí Minh Nghị liếc nhìn cô, mỉm cười, cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.

Những ngày này anh cũng sẽ hôn cô, những nụ hôn chào buổi sáng, những nụ hôn bất chợt khi hai người ở bên nhau, tất cả chỉ là lướt qua rồi thôi, nhưng lần này thì khác.

Ban đầu anh khẽ cắn chặt môi cô, sau đó không kìm được mà dùng sức mạnh hơn, tách môi và hàm răng của cô, cuốn lấy lưỡi của cô.

Mọi việc đều không cần nói thành lời.

Mạnh Dao một tay ôm chặt ghế sô pha, cả người cô run lên.

Dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng cô không khỏi hồi hộp.

Môi và lưỡi anh quấn lấy cô, cô cảm thấy choáng váng và khó thở.

Mạnh Dao không kìm được muốn ngả người ra sau, Phí Minh Nghị đỡ lấy chiếc cổ mảnh mai của cô, hôn càng sâu hơn.

Mạnh Dao vốn đã mẫn cảm, cổ bị lòng bàn tay anh bao phủ, tứ chi như muốn bốc hỏa, ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của anh, nước mắt đã chảy ra từ khóe mắt.

"Phí Minh Nghị" Cô muốn gọi tên anh để ngăn anh lại, nhưng Phí Minh Nghị đã áp tất cả những lời cô muốn nói bằng những nụ hôn liêp tiếp.

Thân thể của Mạnh Dao mềm nhũn, lúc đầu còn ôm lấy mèo, nhưng cuối cùng con mèo lại chạy đi mất.

"Con mèo chạy rồi"

"Nó không thể chạy trốn luôn đâu." Anh hôn lên môi cô, quấn lấy cô không ngừng, cuối cùng ôm eo cô, vừa hôn vừa bế cô về phòng ngủ.

Tính tự chủ của anh luôn mạnh mẽ, nhưng lần này anh chọn cách để nó qua đi.

Cánh cửa đóng lại, Mạnh Dao bị ép sau cánh cửa, một nụ hôn nóng bỏng khác lại ập tới.

Mạnh Dao rướn người đưa tay vòng qua cổ anh, nhiệt tình cần đáp lại, cả người cô đã biến thành nước.

Phí Minh Nghị cảm thấy vẫn chưa đủ, liền hôn lên những nơi khác, từ môi đến lưỡi, từ dái tai đến cổ, không bỏ sót nơi nào.

Mạnh Dao không ngừng run rẩy, nước mắt rơi lã chã, mới chỉ là bước đầu tiên, nhưng cô cảm thấy mình đã hỏng rồi.

...

Khi bạn quá thích một ai đó, mỗi lần chạm mặt ngẫu nhiên đều biến thành một niềm vui lớn.

Đến cuối cùng, dù Phí Minh Nghị kiên nhẫn và dịu dàng, nhưng thể chất của cả hai cơ bản vẫn khác nhau.

Phí Minh Nghị tự mình khắc chế, chỉ có thể từ từ hôn lên môi cô, nhẹ nhàng làm dịu cơn đau của cô. Khi cơ thể cả hai kết hợp, một cơn xúc động đánh thẳng đến tâm trí của Phí Minh Nghị. Anh cuối cùng đã tìm thấy nơi thuộc về mình.

Sau khi mọi chuyện cũng kết thúc, Mạnh Dao che mặt không dám ngẩng lên nhìn anh.

Phí Minh Nghị chỉ nhẹ nắm tay rồi ôm cô.

"Mạnh Dao, chúng ta cần chuẩn bị thêm vài tấm khăn trải giường." Một lúc sau, anh không nhịn được lại trêu cô.

"Đừng nói lung tung." Mạnh Dao cuối cùng cũng hoàn hồn, mặt lại đỏ lên.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ không ngừng truyền đến, hai người không muốn tách rời, trải qua mười năm gian nan, cuối cùng cũng bước vào thánh đường tình yêu.

Chú mèo con nằm trên tấm thảm dưới bàn cà phê, bàn chân nhỏ cào lông tơ trên tấm thảm, phát ra tiếng kêu nhẹ nhãng nũng nịu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi