THỜI GIAN SÁNH BƯỚC BÊN EM

Edit: Halie | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi

Vừa rửa xong một một đĩa cà chua anh đào đã thấy thím Châu hấp tấp chạy vào: “Cô Mộng Nhiên về rồi.”

Mai Nhiễm tiếp tục cắt lựu thành từng miếng, bâng quơ nhẹ nhàng cười nói: “Về thì về thôi.”

Thím Châu thở hổn hển đầy bực bội: “Lần này cô ta về ăn mặc trang điểm rõ là lẳng lơ, cô ta vừa bước vào cửa thì dọa tôi suýt rớt cả mắt. Thế mà bà cụ nhìn thấy cô ta lại vui vẻ lắm, lộ cả nửa ngực cũng chẳng thèm nói gì. Trước đây cô chủ chỉ mặc……”

Mai Nhiễm tắt vòi nước, lau khô tay xong bèn thong thả hỏi: “Lúc cháu mặc quần đùi, bà nói gì sau lưng cháu hả thím?”

Thím Châu chậm chạp nuốt nước miếng: “Nói cô… đồi phong bại tục.”

Mai Nhiễm: “……”

“Bà cụ già nên hồ đồ, khuỷu tay hướng ra ngoài, rõ ràng cô mới là tiểu thư nhà họ Mai, cô ta……”

“Thím Châu” Mai Nhiễm nhẹ giọng ngắt lời bà: “Chỉ cần bà còn một ngày thì vẫn là người nhà họ Mai.”

Thím Châu sống quá nửa đời người nhưng tầm nhìn cũng không sáng sủa rộng lượng như cô gái trước mắt này, không khỏi thở dài: “Cô Nhiễm à, tôi chỉ cảm thấy cô bị thua thiệt. Mai Mộng Nhiên kia lúc nào cũng so đo với cô, mồm miệng dẻo hơn cô, còn biết nịnh bà nội vui vẻ. Giờ cô ta còn là đại minh tinh gì đó, tôi không thích nhìn bộ dáng đắc ý vênh váo của cô ta. Chim sẻ trên núi sâu cứ tưởng sửa họ thì biến thành phượng hoàng hay sao?”

“Không có gì là thua thiệt cả.” Mai Nhiễm nói: “Cháu là cháu, cô ta là cô ta. Cô ta không ảnh hưởng đến cuộc sống của cháu được đâu.”

“Được rồi, chúng ta mang trái cây ra đi thôi.”

“Cô đợi đã!”

Mai Nhiễm ngơ ngác: “Sao ạ?”

Thím Châu bỗng đặt tay lên eo của cô, kéo kéo váy lên cao một chút: “Không khoe cặp chân vừa trắng vừa dài này của cô thật là phí của trời mà.”

Mai Nhiễm bật cười.

Trong phòng khách, bà cụ Mai cười to nói: “Không phải tôi khoe khoang Nhiên Nhiên nhà mình đâu cậu Phó. Từ nhỏ con bé đã ngoan ngoãn đáng yêu, giờ thành đại minh tinh nổi tiếng, hát hay lắm!”

Mai Mộng Nhiên ngồi bên cạnh mặt đỏ bừng, hờn dỗi nói: “Bà nội, cháu nào có giỏi như bà nói?”

Khi còn trẻ dáng người bà cụ cao lớn khỏe mạnh, già rồi nhưng phong thái không hề giảm, cười rộ lên khóe miệng tưởng chừng sắp chạm đến khóe mắt: “Ở trong lòng bà nội, cháu luôn luôn tốt nhất rồi!”

“Anh Phó” Mai Mộng Nhiên xấu hổ: “Chúng ta đã gặp nhau mấy lần, anh có nhớ không?”

Bà cụ Mai vui vẻ nói: “Có duyên thế à?” Bà vỗ nhẹ lên tay Mai Mộng Nhiên: “Bây giờ cháu là ngôi sao, cũng coi như nổi tiếng, sau này bà nội phải nhờ vào hào quang của cháu rồi!”

Phó Thời Cẩn suy nghĩ chốc lát: “Tôi không nhớ.”

Nụ cười của bà cụ cứng đờ.

“Sao lại vậy?” Mai Mộng Nhiên gấp đến sắp khóc: “Lần trước rõ ràng…”

Mai Lương Chi vội hòa giải: “Nhiên Nhiên, có phải em nhớ nhầm không, anh nghe nói anh Phó mới về nước gần đây thôi.”

Lúc này, Mai Nhiễm từ phòng bếp đi ra, bà cụ thấy cô mắt sáng ngời: “Anh Phó, đây là một vị thiên kim tiểu thư khác của nhà họ Mai chúng tôi.”

Giọng điệu đắc ý của bà cụ mang theo sự trào phúng nhàn nhạt: “Đường đường thiên kim tiểu thư không làm, lại muốn làm thầy thuốc không danh tiếng, chắc cậu chưa nghe qua tên nó đâu.”

Mai Nhiễm đặt trước mỗi người một ly trà ngon đượm hơi nóng, đến lượt Phó Thời Cẩn, cô lại đưa cho anh một ly nước ấm: “Anh chỉ uống được nước lọc thôi.”

Anh nhận lấy, quay sang nhìn bà cụ: “Thật không khéo, cô ấy là bác sĩ điều trị của cháu.”

Ánh mắt anh lắng lại, hơi thở đã có phần lạnh lẽo không vui, nhưng được tu dưỡng nên anh cũng không thể hiện ra mặt.

Giữa bầu không khí kì dị, Mai Thanh Viễn không đúng lúc cười to ra tiếng: “Trùng hợp quá!”

Tiếng còn chưa dứt đã bị bà cụ Mai lườm, ông đành ngưng bặt.

May mắn là thím Châu đến: “Cậu Phó, ông chủ mời cậu đến phòng sách.”

Mai Nhiễm đọc hiểu được ám hiệu từ ánh mắt của thím Châu, nên nghe lời đi theo ra ngoài.

Mai Lương Chi cũng cảm thấy mất mặt, hơn nữa thật sự quá mệt mỏi liền về phòng trước.

Phòng khách chỉ còn lại ba người, bà cụ “Hừ” mạnh: “Tên thanh niên này quá kiêu ngạo, Nhiên Nhiên sao cháu lại coi trọng hắn?”

Mai Mộng Nhiên thất thần, tùy ý đáp bừa một câu.

Mai Thanh Viễn sờ sờ mũi: “Cậu ta cũng có vốn để kiêu ngạo, nghe nói bối cảnh của cậu ta rất sâu. Theo tin tức con nghe ngóng được, Phó Thời Cẩn là người sưu tầm kiêm giám định đồ cổ, cửa hàng đồ cổ Danh Phẩm Trai nổi tiếng ở Thượng Hải kia chính là mang danh nghĩa của cậu ta…”

Bà cụ cười lạnh: “Đường đường nhà họ Mai chúng ta… Con nói cái gì?” Bà cụ hít một hơi sâu, nói: “Là kẻ quyên góp một lần mấy trăm triệu đó?”

Bà cụ tính toán không ngừng, đôi mắt già nua ánh lên sự vui sướng: “Nhiên Nhiên, người đàn ông này thật hiếm có, nếu như lấy được hắn ta, đời này, cả đời sau sau nữa của cháu đều không cần lo lắng!”

Nghe vậy, Mai Mộng Nhiên giống như cây khô gặp mùa xuân bừng bừng sức sống: “Bà nội, bà cũng cảm thấy cháu có thể lấy được anh ấy ư?”

“Không quá khả quan đâu.”

Mai Thanh Viễn sờ sờ cằm nhìn con gái nuôi, suy tư nói: “Hai người chênh lệch nhiều quá. Nếu luận gia thế, có lẽ Nhiễm Nhiễm càng thích hợp hơn.”

“Con nói bậy bạ!” Bà cụ phỉ nhổ, “Miệng chó không mọc được ngà voi, khuỷu tay vươn ra ngoài, còn nói xem, Nhiên Nhiên thua kém gì Mai Nhiễm kia?!”

Mai Thanh Viễn co lại một bên không nói.

Sự thiên vị của bà cụ Mai đều có lý do, trong hai anh em nhà họ Mai chỉ có một người là con ruột của bà, chính là kẻ ngu ngốc không biết cố gắng trước mắt đây!

Cả đời bà ta tranh tranh đoạt đoạt, xuất thân từ vùng núi, nhân duyên trùng hợp được nhà họ Mai mướn về hầu hạ ông chủ. Về sau bà leo lên giường ông chủ nên thuận lợi trở thành vợ kế của nhà họ Mai, cuối cùng còn sinh được một đứa con trai béo mập.

Nửa đời trước bần cùng nghèo túng tựa giấc mộng mà thôi, vốn tưởng rằng sẽ có một đời an ổn, nhưng không ngờ ông cụ Mai đột nhiên sinh bệnh nặng. Thấy ông lão sắp từ giã cõi đời, bà ta khóc đến tối tăm trời đất, đầu đập lên sàn nhà “cộp cộp”, khóc cha khóc mẹ khóc mình mệnh khổ.

Ông cụ bị bà ta làm cho trợn trắng mắt, chỉ có thể ghìm một hơi thở, dặn dò con trai lớn quỳ gối trước giường: “Tài sản anh em mỗi người một nửa, con à con phải đối xử tử tế với người mẹ kế này……”

Sau khi ông cụ qua đời, bà ta dựa vào những lời này mà yên ổn vững chắc, củng cố địa vị bà chủ gia đình. Bà ta càng muốn tìm cách đánh bay đứa con trai trưởng của nhà họ Mai như cái đinh trong mắt này đi.

Mai Hồng Viễn lúc ấy còn trẻ tuổi khí thịnh, căn bản khinh thường tranh giành với một người đàn bà, dứt khoát một mình ra nước ngoài tung hoành.

Mấy năm sau, khi ông đã nắm trọn toàn bộ tập đoàn, mang vợ đẹp con thơ vinh quang về nhà, toàn bộ nhà họ Mai đều tôn sùng ông là trụ cột của gia tộc, vô cùng nở mày nở mặt.

Còn Mai Thanh Viễn đã bị bà cụ cưng chiều sinh hư từ nhỏ. Sau khi tiêu xài hơn phân nửa gia sản, cuối cùng ông ta cũng dùng quan hệ xin được chức vị nhàn tản ở tòa thị chính, chẳng được tích sự gì.

Từ lâu trong lòng bà ta đã mọc ra hàng ngàn hàng vạn cái gai, ghen ghét đến độ không biết đã đổi mấy lượt răng vàng, đáng tiếc là thế cục đã không còn cách cứu vãn.

Giờ đây, từ trên người đàn ông trẻ tuổi này, bà tựa hồ thấy được hy vọng rửa mối nhục khi xưa.

…..

Vào lúc này, ở trong phòng sách, ánh đèn sáng rọi.

Người đàn ông có thân hình cao lớn đứng trước một bức họa, đôi mắt hơi rũ xuống: “Bức phúc ‘Bình Hồ Lưu Tuyền Đồ’ này dùng màu nhạt làm quầng nước, mực đậm để vẩy bút, nét mực sinh động, ý cảnh xa xôi nhạt nhòa, chắc chắn là bút tích của Đường Dần.”

Người đời đều biết, Đường Dần theo trường phái Ngô Môn đời Minh*, lấy phong cách ‘Tú nhuận chẩn mật’** làm chủ, tác phẩm của ông là đỉnh cao của các danh họa Trung Quốc, giá trị cực kỳ lớn, cho nên trên thị trường có không ít đồ dỏm.

* Một trường phái hội họa thời Minh, tên gọi này xuất phát từ tên vùng Tô Châu mà biệt danh của Tô Châu là Ngô Môn, danh họa tiêu biểu là Tứ đại tài tử Giang Nam trong đó có Đường Dần – Đường Bá Hổ.

** Tú=đẹp, nhuận=mịn, sáng bóng, chẩn mật=tỉ mỉ.

Phó Thời Cẩn là chuyên gia nghiên cứu giám định đồ cổ, anh đã nói đây là hàng thật thì nhất định không phải giả, Mai Hồng Viễn cười vang nói: “Bác bỏ tiền ra thật không phí rồi.”

“Giám định tranh chữ phải nhìn từ con dấu, giấy lụa, lời tựa, bảo tồn dấu, tay nghề sao chép cùng nhuộm màu.” Phó Thời Cẩn hạ giọng, thanh âm trầm thấp, nghe rất từ tính: “Cháu vừa kiểm nghiệm toàn bộ một lượt đều không thấy có vấn đề gì, ngoại trừ những điều này, vẫn còn một bằng chứng nữa.”

“Ồ?” Mai Hồng Viễn rất có hứng thú, Mai Nhiễm cũng nhìn theo, bên môi mang theo nụ cười nhẹ.

“Trực giác.” Phó Thời Cẩn cười khẽ, ánh đèn nhu hòa chiếu rõ ý cười nơi đáy mắt anh, “Cháu từng may mắn mua được một phần tàn quyển bức ‘Bát Cảnh Đồ’ của Đường Dần từ tay một thương nhân Singapore, hàng đêm nghiên cứu giám định và phân tích nên cực kỳ hiểu rõ.”

Anh lại xoay qua, ý tứ sâu xa nhìn người đối diện nói: “Giọng nói mỗi người khi nói chuyện đều có đặc điểm riêng, vừa nghe phát âm là có thể biết đó là ai, đó gọi là nghe âm nhận hình, giám định tranh chữ cũng là đạo lý này.”

Thấy Mai Nhiễm cúi đầu, lúc này anh mới chầm chậm thu tầm mắt về.

“Không tồi, không tồi.” Mai Hồng Viễn liên tục gật đầu, trong ánh mắt ông lại mang theo vài phần thưởng thức: “Thật là có phong thái của ông ngoại cháu năm đó.”

Ông và ông cụ Phó là bạn cũ. Năm đó ông cụ Phó là nhân vật vang dội trong giới sưu tầm đồ cổ, không ngờ cháu ngoại của ông ấy còn trò giỏi hơn thầy.

Nghe người ta nhắc tới ông ngoại, Phó Thời Cẩn đượm buồn. Anh mồ côi từ nhỏ, sống cùng với ông ngoại, khắp nhà đều thấy được đồ sứ ngọc thạch, danh họa cổ, là một tay ông ngoại dạy anh cách phân biệt. Giờ nghĩ lại, anh đi theo con đường này, cũng có chút liên quan tới ông.

Đêm dần về khuya, cả ba người cùng rời phòng sách. Phòng ngủ của Mai Hồng Viễn ở góc Đông Nam, không cùng đường với hai người còn lại nên từ cửa đã tách ra.

Mai Nhiễm thoạt nhìn như có tâm sự, bóng dáng có chút nặng nề. Phó Thời Cẩn cũng không nói lời nào, lẳng lặng đi bên cạnh cô.

Tiếng chuông di động đột nhiên đánh vỡ trầm mặc: “Đương lúc thời gian đẹp nhất của em, gặp được người là điều may mắn……”

Đây là tiếng chuông dành riêng cho Dư Thanh, cuộc gọi này tới thật không đúng lúc. Mai Nhiễm có chút chột dạ, bắt máy nói hai câu liền cúp.

Từ phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo sâu thẳm của anh, ngữ khí nhạt đến nỗi không nghe ra bất luận cảm xúc gì: “Đó là bài “Anh là sự tương phùng tuyệt vời nhất trên thế gian” của MR?”

“Đúng… Đúng vậy.” Mai Nhiễm nỗ lực làm cho giọng của chính mình sao cho thật bình tĩnh. “Thật trùng hợp…… A, anh Phó cũng biết MR? Tôi rất thích cô ấy.”

Anh không nói tiếp mà nghiêng người bước đến đứng đối diện cô. Tim Mai Nhiễm nhảy loạn cào cào, lòng rối như tơ vò. Ánh mắt sâu thẳm của anh như bầu trời đêm trên đỉnh đầu đang lấp lánh, vừa huyền bí lại xa xôi. Không hẳn là xa, có khi lại rất gần, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy hình bóng nhỏ bé của chính mình in trong đó.

“Vậy sao?” Hơi thở nóng hổi của anh lướt qua gò má: “Tôi cũng rất thích cô ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi