THỜI GIAN SÁNH BƯỚC BÊN EM

Edit: Ánh Bùi | Beta: Quy Linh Cao, Tử Đằng Viên.

Hoàng hôn như một làn sương mỏng, phải tìm nơi ẩn náu khi bị xua đuổi bởi những ánh đèn đang dần sáng. Nơi góc tường, từng bóng hình dao động đong đưa.

Đương lúc ấy, Mai Nhiễm bước chân vào sân nhà họ Mai. Thím Châu đã đợi ở ngoài cửa từ sớm, thấy cô từ trên xe bước xuống, vội vàng nghênh đón, “Cô Nhiễm”.

Tuyết đã bắt đầu rơi, gió rét ở khắp nơi ùa tới làm chiếc áo khoác xanh thẫm của Mai Nhiễm bay phần phật. Cô ngẩng mặt khỏi khăn choàng, nghiêng đầu ho khẽ: “Vào nhà rồi nói sau đi ạ.”

Thím Châu “ừ” một tiếng, rút tay khỏi túi áo rồi hà hơi vào tay cho ấm, sau đó mới phủi đi những bông tuyết đang bám trên người cô: “Chẳng biết sao, cô đang ở xa như thế cũng bị gọi về. Cô đã ăn cơm chưa? Nếu không thì để tôi …”

Mai Nhiễm vào phòng, cởi áo khoác ra rồi giũ giũ, tiện tay khoác lên chiếc ghê dựa. Trong phòng đang bật lò sưởi, thế nhưng cô vẫn lạnh đến ửng đỏ cả mặt, phải uống một chén trà nóng mới thấy đỡ đôi phần.

“Em ấy thế nào rồi?”

“Khụ!”, Thím Châu nói, “Còn có thể thế nào nữa, sáng sớm đã đưa luôn đến bệnh viện. Là quản gia của bà cụ phát hiện, lúc nâng ra đã sùi bọt mép, bà cụ thấy thế sợ quá, suýt thì bệnh cao huyết áp lại tái phát!”

Nhắc đến cô ta lại thấy thương cảm. Mấy ngày trước, báo đài đâu đâu cũng đưa tin, còn ai không rõ tình cảnh hiện tại của Mai Mộng Nhiên đây? Trong phút chốc ngã từ trên mây xuống vũng bùn, dù là ai đi chăng nữa cũng chẳng thể chịu nổi, thế nhưng đâu ngờ được cô ta sẽ nghĩ quẩn thế chứ?

Thím Châu phỉ nhổ: “Nhưng cũng đáng đời cổ thôi, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Đợt này đá phải ván sắt, giờ bà cụ giận thật rồi. Tôi nghe giọng của bà ấy như muốn đem cái nợ này tính lên cô đấy”.

Mai Nhiễm đặt mạnh cốc trà xuống, “Tính lên cháu?”

“Tính của bà ấy, cô còn không hiểu sao?”, thím Châu hừ nhẹ, “Mai Mộng Nhiên không biết đã rót mật gì vào tai bà mà từ lúc ở bệnh viện về, tôi thấy mặt mũi bà ấy tối sầm, như rồng phun lửa, gặp ai cũng mắng, cả nhà trên dưới đều bị liên lụy”.

“Bà ấy còn nói…”

Mai Nhiễm giọng nhàn nhạt, “Còn nói gì?”

Thím Chu ngập ngừng nói, “Bà ấy nói Mai Mộng Nhiên bị thế này là do cô hại, bảo rằng cô cướp người đàn ông của cô ta…”

Nửa vế trước dù cô không có cách nào gật bừa, nhưng vẫn hiểu rõ nguyên do, chẳng phải do Mai Mộng Nhiên kia tung tin đồn con gái ngoài giá thú ra, sau đó được bố dọn dẹp sạch sẽ, nghe nói còn bị người ta đuổi cùng giết tận. Thế nhưng vế sau, cô không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Mai Nhiễm im lặng hồi lâu, hỏi “Anh trai cháu có về không?”

“Có về, có về!”, thím Châu gật đầu, “Cậu ấy về trước cô, giờ hai bố con họ đang ở trong phòng của bà cụ, có lẽ là đang an ủi bà ấy”.

“Cô Nhiễm, cô nói xem sao cô lại về?”, bà nuốt nước bọt, do dự hỏi, “Ông nhà lại không ở đây, một mình cô…”

Mai Nhiễm đang muốn nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến tiếng của Mai Lương Chi, “Đã về rồi à?”

Anh đẩy cửa đi vào, khí lạnh quấn thân, chưa thấy người bên trong đã quay đầu đi hắt xì liền mấy cái.

“Cậu bị cảm à?”, thím Châu quở trách nhưng lại hiền từ nhìn anh, “Mùa đông mặc ít như thế, không biết quý trọng bản thân. Để tôi vào phòng bếp nấu bát canh gừng, hai anh em cậu cứ từ từ mà hàn huyên.”

Thím Châu vừa nói vừa đi ra ngoài, khép chặt cánh cửa đang đóng hờ lại.

Mai Lương Chi ngồi xuống ghế, xoa chiếc mũi đang ửng đỏ, ồm ồm hỏi, “Sao em lại về một mình thế?”

Anh nhớ là mình có dặn cô về đây với bác Mai Hồng Viễn cơ mà?

Lần này bà nội quá giận, ngay cả Mai Lương Chi cũng khó ngăn được, đành phải tìm cớ chuồn ra ngoài, đoán chừng bố anh, Mai Thanh Viễn vẫn còn ở đó chịu trận.

Mai Nhiễm rót một ly trà đặt trước mặt anh, “Em về trước xem có chuyện gì”.

Mai Lương Chi nhìn cô, thở dài: “May mà phát hiện sớm nên cũng không có gì đáng lo”.

Chuyện của Mai Mộng Nhiên dạo gần đây anh cũng biết ít nhiều, thế nhưng cũng chỉ chắp vá lung tung mà thôi. Cái phiên bản thêm mắm dặm muối của bà nội anh không tin được, có điều nhìn nét mặt Mai Nhiễm anh nghĩ cô cũng không muốn nói nhiều.

Mai Nhiễm nghịch mây sợi tua rua ở khăn trải bàn, mắt cũng không ngước, giọng nhạt như nước: “Thế thì tốt.”

“Ngồi xe lâu chắc em cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi, anh qua đấy xem tình hình thế nào.”

Mai Nhiễm “Vâng” một tiếng.

Quả thật cô cũng hơi mệt, bất kể là thân thể hay tinh thần.

Nằm nhoài trên bàn thiếp đi không biết bao lâu, nghe tiếng bụng kêu ùng ục, Mai Nhiễm tỉnh lại, xoa xoa mắt, mở điện thoại ra xem giờ.

Hóa ra mới nửa tiếng.

Thím Châu nghe thấy tiếng thì bưng một bát canh nóng vào: “Cô Nhiễm, nhân lúc còn nóng, cô uống mau cho ấm người. Tôi xem dự báo thời tiết, mấy ngày nay nhiệt độ còn giảm nữa, cẩn thận kẻo bị cảm đấy”.

Mai Nhiễm uống được hơn nửa, cảm thấy cả người ấm hơn, dần dần khôi phục chút sức lực.

“Tối nay cô muốn ăn gì để tôi bảo phòng bếp chuẩn bị cho”.

Mai Nhiễm không thấy thèm ăn, lắc đầu từ chối.

“Như vậy sao được?”, thím Châu chân thành nói, “Ít nhiều gì cũng phải ăn chứ”.

Cuối cùng, Mai Nhiễm đành ăn mấy miếng điểm tâm. Vừa rửa tay sạch sẽ xong thì bên kia có người tới gọi, nói là bà cụ muốn cô qua đó.

“Cô đừng đi!”, thím Châu vội vàng ngăn ở trước người cô, “Chắc chắn là không có chuyện gì tốt”.

Mai Nhiễm mặc áo khoác vào, nghe thấy liền bật cười: “Bà ấy có thể ăn thịt cháu sao?”

Thím Châu bĩu môi, “Biết đâu được”. Tuy nói vậy, nhưng bà vẫn tránh sang một bên.

Mai Nhiễm bước ra bên ngoài, cơ thể run lên vì lạnh.

Đèn lớn ở phòng khách sáng trưng, mặt bà nội lạnh tanh ngồi ở chính giữa, hai cha con Mai Thanh Viễn và Mai Lương Chi ngồi phía bên trái, bầu không khí rất căng thẳng.

Vừa thấy Mai Nhiễm xuất hiện, bà cụ đứng phắt dậy, con mắt trợn tròn như long nhãn nhìn chằm chằm về phía cửa, dường như muốn xác nhận sau cô không có sự xuất hiện của Mai Hồng Viễn.

“Mai Nhiễm, cô hại Nhiên Nhiên ra nông nỗi này mà vẫn trưng cái bộ dạng nhởn nhơ được à, cô có lương tâm không thế?”

Mai Nhiễm đứng giữa phòng, nghe tội danh không có chứng cứ của mình, vẻ mặt bình tĩnh, bàn tay khuất bên người lại lặng lẽ nắm chặt.

Bà già này ỷ mình là bà chủ của nhà họ Mai, bao năm nay, bản lĩnh bắt chẹt người khác càng ngày càng điêu luyện. Mai Nhiễm tính tình ôn hòa, điềm đạm, lại không phải cháu gái ruột, nên là cái gai trong mắt bà ta, chỉ ước có thể nhổ đi. Lần này vất vả lắm mới nắm được đằng chuôi, Mai Hồng Viễn lại không ở đây, không cần kiêng kị nên phải víu lấy cái cớ này để gây sự.

Cho dù Mai Hồng Viễn có ở đây, trong tay bà cụ vẫn còn con át chủ bài là lời trăn trối của ông nội. Chuyện lần này không thể áp xuống được, không thể nhẹ nhàng được. Nó chỉ là con ranh chưa đủ lông đủ cánh, bình thường lúc nào cũng dạ dạ vâng vâng. Nhìn qua đã biết là quả hồng mềm chính hiệu, sao có thể bỏ qua cơ hội cho nó biết tay mình được?

“Cháu không biết bà đang nói gì”.

“Mày nói gì?”, bà ta hoài nghi mình nghe lầm.

Mai Nhiễm lặp lại từng chữ, nói rõ ràng rành mạch, “Cháu không biết ý bà khi nói “Cháu hại Mai Mộng Nhiên thảm đến vậy” là gì”.

“Mày!”, không dự liệu được cô sẽ phản bác, bà ta giận run người, phải giữ chặt ghế mới đứng vững, “Nhiên Nhiên giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện, suýt chút nữa thì chết. Mày có biết hay không hả?”

“Vậy bà có biết tại sao cô ta tự sát không?”

Bà cụ cười nhạt, “Mày và bố mày không cho nó con đường sống, nó có thể sống yên sao?”

Mai Mộng Nhiên quả nhiên có thể đổi trắng thay đen một cách dễ dàng như vậy.

Ánh mắt Mai Nhiễm trong tích tắc lạnh băng, cô phân tích sự việc kĩ càng một lần nữa cho mọi người, cố giữ mọi việc khách quan nhất có thể. Bà ta nghe xong quả nhiên thất sắc, “Mày ngậm máu phun người! Dù Nhiên Nhiên có nói những câu đó thật, thì nó cố ý sao? Ai chẳng có lúc lầm lỗi, mày định bắt chẹt cái sai lầm nhỏ nhoi này mãi à? Còn muốn ép nó chết, mày tưởng một đứa trẻ không cha thương, không mẹ đỡ như nó dễ bắt nạt lắm đúng không?”

Mai Thanh Viễn vội vàng cúi đầu xuống thật thấp, giống như chó nhà có tang.

Sợ nhất là gặp mấy người không nói lý, huống gì người này lòng đã thiên vị đến mức không thay đổi được, có nói thêm gì nữa cũng không nghĩa lý gì.

Bà ta cao giọng: “Được rồi, Nhiên Nhiên cũng nói việc kia là do nó sai, nhưng vì muốn trả thù mà mày cướp bạn trai của nó, vậy là như thế nào?”

Mai Lương Chi không ngờ bà cụ lấy cớ này, mặt đầy khiếp sợ.

Mai Nhiễm hít một hơi thật sâu, lồng ngực nặng nề như muốn nổ tung.

Bà ta thả chậm giọng nói: “Cháu nói xem, hai đứa là chị em. Vì một thằng đàn ông mà trở mặt nhau thì chẳng ra gì. Nếu Phó Thời Cẩn được Nhiên Nhiên chấm trước, nửa đường cháu lại ngáng chân, như thế mà coi được à? Phó Thời Cẩn kia một chân đạp hai thuyền, bà không hiểu sao Nhiên Nhiên cứ một mực với cậu ta như vậy… Với điều kiện của cháu, chắc chắn có thể tìm được người tốt hơn, không bằng…”

“Thật vô lý!”, Mai Nhiễm không nghe tiếp được nữa, cô bước lên, lạnh lùng đối mặt với bà nội, “Cháu thấy bà càng già càng hồ đồ!”

Bà cụ không ngờ cô đột nhiên bước về phía mình, lời đang nói bị chặn lại, cơn giận như núi lửa sắp phun trào, bà cụ nín nhịn đến mức nếp nhăn già nua trên mặt dày đặc như những con giun đang ngọ nguậy. Bà ta đứng lên dùng sức đập mạnh xuống bàn, vòng tay lập tức bị vỡ đôi, “Sao mày dám nói chuyện với tao như vậy?”

Mai Lương Chi nhìn cảnh giương cung bạt kiếm này, phản ứng đầu tiên không phải là đứng lên ngăn lại mà là lấy điện thoại tìm một dãy số, gọi facetime.

“Nếu bà là người xứng đáng để được tôi tôn trọng thì tôi sẽ không nói ra những lời vừa rồi”. Mai Nhiễm đứng dưới ánh đèn, bên môi là ý cười nhàn nhạt, “Cháu gái ngoan của bà tung tin đồn nói cháu là đứa con rơi, bà nói đấy chỉ là hiểu lầm nhỏ… Còn nữa, Phó Thời Cẩn là người thế nào cũng chưa đến lượt mấy người đánh giá, bà nên đi hỏi cháu gái ngoan của bà để biết rốt cuộc người chen ngang gây rối là ai…”

“Nếu như có thể, phiền bà giúp cháu chuyển lời tới Mai Mộng Nhiên bảo cô ta dẹp cái mộng tưởng ấy đi… Cháu yêu anh ấy, đời này anh ấy chỉ thuộc về cháu mà thôi”.

“Mày!”, không ngờ rằng cô lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, bà ta tức đến mức không thốt lên lời, miệng thở phì phò ngã ngồi lên ghế, “Mày… Cút cho tao!”.

Mai Nhiễm buồn cười, “Đây là nhà cháu, dựa vào đâu?”

“Ông ơi! Nhìn mà xem cháu gái ngoan của ông này!”, bà ta che mặt khóc toáng, “Nó dám đối xử với tôi như vậy! Sao ông không đưa tôi đi sớm hơn, để tôi phải chịu cục tức này!”

Mai Nhiễm không lo sợ nói tiếp, “Vì ông nội nên cháu và bố tôn trọng bà”, lời cô bỗng thay đổi, như dòng nước đột nhiên đóng băng, “Nhưng những năm gần đây bà lại làm những chuyện khiến người khác phải đau lòng thất vọng, bà không sợ ông nội ở dưới suối vàng…”

Hai mắt bà ta trợn ngược, tức giận tới mức ném thẳng chén trà về phía cô, Mai Nhiễm lách mình tránh.

“Phản rồi!”, bà ta đập đầu ầm ầm xuống bàn.

Mai Thanh Viễn thấy thế liền vội vàng đứng lên, bà ta kêu trời trách đất khóc lóc om sòm, người hầu nghe thấy tiếng kéo hết lên giống như kiến bò trên chảo rang, trong phòng lập tức toán loạn.

Lúc này, trong phòng họp nào đó tại nước Pháp.

Ngồi ở giữa phòng, người đàn ông nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động đến mức xuất thần. Phía dưới, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết đã có chuyện gì xảy ra. Cho đến khi, người thừa kế trẻ tuổi trước nay luôn nghiêm túc lại lộ ra nụ cười dịu dàng đến thế. Anh bỗng đứng dậy, cúi gập người, dùng tiếng Pháp lưu loát nói, “Xin lỗi, tôi muốn tạm thời hoãn hội nghị … Vị hôn thê của tôi đang phải một mình chiến đấu vì tôi, tôi nhất định phải lập tức trở về bên cạnh cô ấy”.

Tiếng thảo luận càng ngày càng to “Vị hôn thê?”, “Anh ta có vị hôn thê từ bao giờ?” Trong tiếng thảo luận đầy kinh ngạc, Phó Thời Cẩn bước thật nhanh rời khỏi phòng họp, vừa đi vừa nói với trợ lý phía sau, “Lập tức đặt một vé máy bay về thành phố S giúp tôi.”.

Mai Nhiễm hoàn toàn không biết anh họ lại gửi hình ảnh mình giằng co với bà nội lúc tối qua đến tay người nào đó đang ở nước Pháp cách xa ngàn dặm. Sau khi ăn cơm trưa xong, thấy tuyết đã ngừng rơi, cô liền mặc một chiếc áo khoác chạy ra ngoài.

Mới vừa bước ra ngưỡng cửa liền nhận được điện thoại của bố.

“Đúng vậy, bố ạ.”, cô đá tuyết dưới chân, “Con trở mặt với bà ta rồi.”.

Mai Hồng Viễn nói với cô đầy dịu dàng, trầm tĩnh, “Đừng lo lắng, mọi chuyện đều đã có bố”.

“Vâng ạ”.

Sau khi cúp máy, Mai Nhiễm cất điện thoại đi. Một cơn gió thổi qua, lạnh buốt xương, cô không chịu được liền dậm dậm chân, còn chưa đủ, nhảy lên một, hai cái…

Vừa quay đầu, đã thấy anh đứng ở phía sau.

Người đàn ông mang theo hơi thở phong trần mệt mỏi, mái tóc đen ngắn tán loạn trên trán, anh mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, bên trong là chiếc áo sơ mi thẳng thớm, làm cả người anh toát lên vẻ khí khái.

Ánh mắt màu nâu sậm chăm chú nhìn cô, tựa như hồ nước sâu, không nhìn thấy đáy.

“Sao anh lại về?”

Phó Thời Cẩn chăm chú nhìn cô gái đang chạy về phía mình, áo lông vũ đỏ của cô bay bay theo gió, váy kẻ dài màu vàng nhạt dập dờn như múa, đôi ủng da màu nâu hất văng từng đám tuyết…

Trong đầu anh chỉ còn câu nói ấy: Tôi yêu anh ấy, đời này anh ấy chỉ thuộc về tôi.

Lòng anh như đang chìm trong mật ngọt, vừa say đắm vừa êm dịu.

Anh sẽ không nói cho cô, nhìn thấy cô quả quyết bảo vệ mình qua màn hình, thề rằng anh là của cô, không ai có thể cướp được anh. Lòng anh thấy cảm động xiết bao, thậm chí viền mắt còn nóng bừng.

Anh sẽ mãi mãi không nói cho cô biết.

Anh chỉ giang rộng vòng tay, ôm lấy cô, hôn cô, yêu cô.

Yêu cô trọn cuộc đời này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi