Edit: Halie | Beta: Quỳnh Lương
Trở lại căn nhà gỗ nhỏ, Phó Thời Cẩn cẩn thận đặt người trên lưng xuống giường, cởi áo khoác, nằm sát vào lưng cô.
Mai Nhiễm lúc này không còn mệt mỏi như hồi nãy, mở to mắt nhìn đôi uyên ương nghịch nước trên màn. Người bên cạnh không làm gì, chỉ yên lặng ôm lấy cô.
“Thời Cẩn.”
“Ừ.”
Hóa ra vẫn chưa ngủ.
Mai Nhiễm xoay người lại, tay đặt trên eo của anh, nhẹ giọng hỏi, “Anh ước gì vậy?”
Cằm anh tì vào tóc cô, tiếng cười mang theo mùi vị ẩm ướt, “Đã đạt được rồi.”
“Ơ.”
“Nhiễm Nhiễm, ngày mai chúng ta về lại thành phố S nhé,” anh nói tiếp, “Đi đăng ký.”
“Được ạ.” Cô cọ vào ngực anh.
Một đêm không mộng mị đến tận bình minh.
Bà cụ đã ninh một nồi cháo kê mềm nhừ từ sớm. Cậu nhóc đang phụ bà múc vào chén, không cẩn thận bị nóng, nhảy lên nhảy xuống day day dái tai, gương mặt nhỏ đỏ bừng như quả táo.
Hai người ăn xong bữa sáng, nghỉ ngơi nửa giờ thì chuẩn bị quay về. Bà cụ chuẩn bị một túi đồ lớn, toàn là đặc sản trong núi. Mai Nhiễm nhìn thoáng qua, còn có vài bình rượu nếp hoa quế, bà cụ có tâm quá.
Trong lúc bà và Phó Thời Cẩn nói chuyện ở bên ngoài, Mai Nhiễm đi vào phòng, lặng lẽ đặt một bao lì xì ở trên mặt bàn cũ kĩ. Cô lấy một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ chặn lên trên rồi mới đi ra ngoài, làm như không có việc gì.
Không có ý gì khác, chỉ là một phần tấm lòng mà thôi.
“Đi đường chú ý an toàn nhé.”
Xe từ từ lăn bánh, Mai Nhiễm nhìn qua gương chiếu hậu, bóng người một già một trẻ đứng ngoài cánh cửa gỗ càng ngày càng nhỏ, đến lúc nhìn không thấy nữa mới thu tầm mắt về.
Non xanh nước biếc ven đường tiễn họ rời đi trong yên tĩnh.
Ra khỏi đoạn đường gập ghềnh, xe bỗng nhiên tăng tốc. Cây cối ven đường nhanh chóng lùi về sau, nghe thấy cả tiếng gió “vù vù” ngoài cửa sổ. Trong lòng Mai Nhiễm hiểu rõ mồn một, nhịn không được nghiêng đầu cười cười.
Chỉ với hai phần ba thời gian so với ngày thường đã về đến thành phố S. Phó Thời Cẩn lái xe vào bãi đỗ xe gần trung tâm mua sắm, chỉ nói một câu “Chờ anh một chút”, rồi đẩy cửa bước xuống.
Lúc trở lại trong tay anh xách vài cái túi, Mai Nhiễm tò mò hỏi, “Gì vậy anh?”
“Kẹo cưới.” Anh đưa hết mấy cái túi cho cô.
Cả việc này cũng suy nghĩ chu đáo đến vậy. Mai Nhiễm cong khóe môi, bóc một viên kẹo ra bỏ vào trong miệng, ngọt quá đi!
Đôi mắt cô đảo qua đảo lại, bóc thêm một viên kẹo đưa đến bên môi anh, anh ăn không hề do dự. Anh nhíu mày, lại thấy cô cười như ăn trộm thì bất đắc dĩ đỡ trán, cuối cùng cũng không nhổ kẹo ra.
Cục Dân Chính cách đó không xa. Sau khi đậu xe ngay ngắn, Mai Nhiễm bị anh kéo vào trong. Dường như anh biết rất rõ quá trình này. Trước hết, anh dẫn cô đi thẳng đến chỗ chụp ảnh. Việc này mất một khoảng thời gian, đợi lúc đến được phòng đăng ký cũng chỉ còn cách giờ đóng cửa 15 phút.
Nhân viên hành chính đặt hai tờ khai lên bàn như thường lệ, hai người mỗi người nhận một tờ, bắt đầu điền. Mai Nhiễm viết tương đối chậm, anh điền xong được một lúc thì cô mới ký xong tên mình, cũng trịnh trọng viết ngày ký: ngày 15 tháng 12.
Phó Thời Cẩn lấy giấy tờ và chứng minh trong túi xách đưa cho nhân viên hành chính kiểm tra và xác nhận. Vì là người ngoại quốc nên trình tự đăng ký hơi phức tạp, may là anh đã sớm chuẩn bị các giấy tờ liên quan.
Những nhân viên khác trong phòng đã bắt đầu dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị tan làm, chỉ có người trước mặt này vì bọn họ nên vẫn đang phải cúi đầu nghiêm túc xác minh giấy tờ. Mai Nhiễm nhìn cô ấy, thấy hơi có lỗi, lại thấy cô nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang, hai mắt trừng to, “Phó, Phó Thời Cẩn!?”
“A, chào, chào cô……”
Mai Nhiễm mỉm cười, “Xin chào.”
Cô gái trẻ đứng lên, đôi tay chống lên bàn làm việc, “Hai, hai người muốn đăng ký kết hôn sao?!”
Cô nàng lại ảo não cào cào tóc, “Tôi thật là ngốc quá!”
Tới phòng đăng ký kết hôn của Cục Dân Chính mà không phải kết hôn thì còn có thể làm gì chứ?
Tiểu Trương mới đi làm, nhưng năng lực rất tốt. Mặc dù cô hơi mất bình tĩnh, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn hai người ngoài cửa sổ, nhưng may mắn thay, thủ tục “nộp đơn” này cuối cùng cũng thuận lợi làm xong.
“Trong… trong một tháng sẽ xử lý thủ tục đăng ký, rồi sẽ phát… phát giấy chứng nhận kết hôn.”
Mai Nhiễm: “Được, cám ơn cô nhé.”
Phó Thời Cẩn: “Mong là càng sớm càng tốt.”
Tiểu Trương: “Được…… Được!”
Mai Nhiễm nhanh chóng kéo anh đi ra ngoài, để lại Tiểu Trương vẫn còn ngơ ra trong văn phòng. Một lúc sau, cô nàng rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng lấy di động ra, mở camera chụp lại cặp kẹo cưới để trên bàn.
Trương Khoan Thai: “A a a! Hạnh phúc tới quá đột ngột, chúc nam thần Phó Thời Cẩn của em và vợ yêu tân hôn vui vẻ [rải hoa]. P/S: Kẹo hỉ của nam thần ngọt quá đi [hình ảnh].”
Ăn cơm xong về nhà, phát hiện lượng tin nhắn mới trên Weibo của mình tăng vọt, Tiểu Trương lập tức bị dọa. Hóa ra Weibo của cô nàng được một tài khoản VIP tên là “Fanclub toàn cầu của Phó Thời Cẩn” chia sẻ lại……
Bên dưới các fan đều gào thét đòi chứng thực tính chân thật của tin tức này.
Fan của Tiểu Trương chỉ có mấy chục người, lực ảnh hưởng cực nhỏ, vốn chỉ muốn chia sẻ sự kích động lòng một tẹo, không nghĩ sẽ tạo ra “vụ nổ” lớn như vậy. Nói cho cùng, trước đó cũng chưa được đương sự đồng ý. Cô nhanh chóng quyết định xóa bài Weibo đó đi.
Nhưng cô lại không biết là, hành động này càng giống như giấu đầu hở đuôi. Hơn nữa, lửa đã lan ra ngoài rồi, muốn khống chế ngọn lửa cũng không dễ dàng như vậy.
Không lâu sau, Weibo của @Suy Nghĩ Thật Kỹ và Phó Thời Cẩn đều bị công phá. Hai người giữ yên lặng đã lâu, uy lực của tin tức này không khác gì một quả bom long trời.
Các fan oanh tạc bắt đầu từ “Nam thần đã đăng ký kết hôn rồi, đời này không còn gì tiếc nuối” cho đến “Nam thần đăng ký kết hôn với ai?”. Khu bình luận tràn ngập những lời chúc phúc, có cả những lời tan nát cõi lòng và gào khóc.
“[Đau lòng] để phần em, [Trái tim] tặng hai người, chúc nam thần và nữ thần tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử!”
“Tháng tám năm nay follow nhau, tháng mười hai đăng ký kết hôn, quãng thời gian yêu đương ít đến đáng thương. Đây là kết hôn chớp nhoáng hay là chớp nhoáng kết hôn vậy?”
“Vì sao các người đều cảm thấy người đi đăng ký cùng với Phó Thời Cẩn nhất định phải là @Suy Nghĩ Thật Kỹ chứ?”
“Vì sao bạn lại cảm thấy người đi đăng ký cùng với Phó Thời Cẩn không phải @Suy Nghĩ Thật Kỹ chứ?”
“Đã là fan trong vòng kết nối Weibo của Phó Thời Cẩn thì chắc chắn hiếm có người không biết couple của ảnh ha? Bạn chủ thớt sao lại chỉ tag nam thần mà không tag @Suy Nghĩ Thật Kỹ? Còn nữa, tốc độ xóa Weibo nhanh như gió cuốn, trong đó chắc chắn có gian trá!”
Bên Weibo của @Suy Nghĩ Thật Kỹ, mọi người đều nhất trí bình luận: “Nếu Phó Thời Cẩn không phải đi đăng ký kết hôn cùng với chị, em sẽ không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa [khóc lớn]”
Bình luận bên Weibo của Phó Thời Cẩn càng không cam lòng yếu thế, một loạt bình luận đến dấu chấm câu cũng không khác chút nào, “Nam thần, anh lên tiếng đi. Nếu anh không thành đôi với @Suy Nghĩ Thật Kỹ, em sẽ không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa!”
Điện thoại của hai người không ngừng phát ra âm thanh thông báo có tin mới nhưng đều bị tiếng nhạc trong xe át mất. Xe chậm rãi đi qua cây cầu đá, tòa nhà lớn của Mai gia đã gần ngay trước mắt.
Phó Lan Tâm đã đến sớm hơn một bước so với con trai, đang ngồi nói chuyện với Mai Hồng Viễn trong phòng khách. Nghe nói hai vợ chồng đã trở lại, bà liền trêu ghẹo nói, “May là mấy ngày này tôi vẫn còn ở trong nước, bằng không đúng là chạy theo không kịp.”
Mai Hồng Viễn đặt chén trà xuống cười cười. Tình cảnh của ông cũng không khác lắm.
“Bố, mẹ.”
“Về rồi à.” Phó Lan Tâm liếc nhìn con trai một cái, kéo con dâu ngồi xuống bên cạnh, “Sáng sớm về gấp, hẳn là mệt lắm.”
Mai Nhiễm lắc đầu, nhẹ nhàng cười, “Không sao ạ.”
Phó Thời Cẩn bên kia trò chuyện cùng bố vợ. Tư tưởng hai người vốn dĩ đã hợp nhau, sau khi trở thành bố vợ con rể thì tình cảm lại càng sâu đậm thêm. Không khí trong phòng hòa hợp kỳ lạ.
Trò chuyện một hồi, Mai Nhiễm đột nhiên nhớ tới mẹ mình. Thời điểm quan trọng trong cuộc đời cô, người phụ nữ cho cô sinh mệnh lại không có mặt, trong lòng không thể kiềm chế đau nhói, cô quay đầu, “Bố, con muốn đi gặp mẹ.”
Mai Hồng Viễn sao lại không biết suy nghĩ trong lòng cô, gật gật đầu, “Nếu mẹ con dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ thấy vui mừng cho con.”
Vậy là đoàn người đi đến nghĩa trang trên núi. Phó Lan Tâm nhìn tấm ảnh hơi ố vàng trên bia mộ, gương mặt thanh nhã ấy vẫn quen thuộc như cũ, giọng nói và dáng cười cũng như trong quá khứ, nhưng hôm nay đã cách nhau hai thế giới, bà chua xót, “Tiểu sư muội, đã lâu không gặp.”
Có lẽ không thể hình dung được ngày này, duyên phận ngắn ngủi ấy chỉ có mấy năm. May mắn sao, không phải như lục bình gặp được rồi mau tan, duyên phận này lại được tiếp nối bằng một phương thức khác.
“Dung Dung, về sau chị sẽ thương yêu con gái em như chính con ruột mình, em yên nghỉ nhé.”
Bà dùng đầu ngón tay lau giọt nước mắt bên má, “Thời Cẩn, lại đây dập đầu với mẹ vợ đi con.”
Phó Thời Cẩn yên lặng đi qua, cung kính và tôn trọng dập đầu lạy ba cái, trong lòng mặc niệm, “Mẹ, cám ơn mẹ đã đưa cô ấy tới thế giới này.”
Mai Nhiễm quỳ gối bên cạnh anh, lúc được đỡ đứng lên hốc mắt đã ửng đỏ. Cô có rất nhiều điều muốn nói với mẹ, nhưng một câu cũng không thốt nên lời, chỉ có thể lặp đi lặp lại: “Mẹ ơi, con khoẻ lắm……”
Trên đường xuống núi có trận tuyết nhỏ, dần dần càng lúc càng lớn, che mất hàng dấu chân hoặc nông hoặc sâu. Trên núi vẫn xanh trong yên tĩnh, phảng phất như chưa từng có người tới.
Khi về đến nhà, trong sân đã tích một lớp tuyết. Thím Châu đang bận rộn ở trong nhà, nhìn thấy bọn họ thì cười tủm tỉm đón, “Bà cô đã dậy rồi.”
Lúc Mai Hồng Viễn về nhà, do sức khoẻ của Mai Tuệ Viễn không tốt, uống thuốc xong thì mới đi ngủ không lâu, ông cũng bảo người làm đừng quấy rầy bà.
Mai Nhiễm theo bố vào phòng, nhìn thấy người phụ nữ ốm yếu, tái nhợt ấy thì sững sờ tại chỗ. Mai Hồng Viễn vỗ vai cô, “Đây chính là cô Tuệ Viễn của con đó.”
“Con chào cô.” Mai Nhiễm hiền lành chào.
Trong ấn tượng của Mai Nhiễm, người phụ nữ dám yêu dám hận này không nên có vẻ ngoài đó. Thân thể nhỏ nhắn mềm mại như vậy, sao có thể chứa đựng một trái tim dũng cảm yêu hận mãnh liệt như thế chứ?
Mai Tuệ Viễn đến bên, cười nhìn cô trong chốc lát, “Tưởng Tưởng, gặp được con thật tốt quá.”
Mai Nhiễm nghĩ thầm, huyết thống thật sự là điều kỳ diệu. Hai người rõ ràng chỉ mới gặp mặt, nhưng lại không thấy lạ lẫm xa cách chút nào. Đặc biệt là đôi tay ấm áp đang nắm lấy tay mình kia, giống như chiếc lò sưởi, như thể người phụ nữ này đã nhìn cô lớn lên từ nhỏ, đã bước vào cuộc đời của cô từ trước.
Mọi người ngồi xuống cùng nhau nói chuyện phiếm. Thím Châu đi xung quanh một chuyến, khi trở về thì túi kẹo hỉ đã không còn lại bao nhiêu. Bà bước vào nhà, cười như phật Di Lặc:
“Bà cô, có cần đến thiên viện tặng một phần kẹo hỷ không?”
Thiên viện là nơi bà lão kia ở, nghe nói Mai Mộng Nhiên vì để thể hiện quyết tâm ở cùng bà cụ nên mấy ngày trước cũng dọn vào đó.
Đôi chân mày mảnh của Mai Tuệ Viễn cong lên như trăng non, cười nhạt nói, “Đừng thất lễ, đem tặng cho họ, để họ hưởng lây không khí vui mừng.”
“Dạ được!” Thím Châu vội vàng đồng ý.
so với Mai Tuệ Viễn thì thím Châu còn lớn hơn vài tuổi, nhưng lại không thông minh được như vậy. Trong khoảng thời gian này, bà tận mắt nhìn thấy bà cô sắp xếp cả nhà trên dưới gọn gàng ngăn nắp như thế nào, đặc biệt là đối với thiên viện bên kia…… Trong lòng bà càng phục sát đất.
Hưởng lây không khí vui mừng? Bà già kia không tức đến mức trợn trắng mắt mới là lạ!
Lúc thím Châu mang một túi kẹo hỷ đến thiên viện, Mai Mộng Nhiên đang nói chuyện điện thoại với người đại diện, âm thanh hơi run rẩy, “Chị có ý gì?”
“Mộng Nhiên, sau buổi họp công ty quyết định cho cô thêm một cơ hội.”
Chi phí phát hành chưa album lần trước của Mai Mộng Nhiên vẫn chưa lấy lại được, buổi biểu diễn đã chuẩn bị sẵn sàng cũng bị hủy giữa chừng, tiền bỏ ra để tuyên truyền giai đoạn đầu chẳng khác gì ném đá xuống sông. Trước khi hoàn toàn “đình chỉ”, công ty muốn ép cho hết giá trị cuối cùng của cô ả.
“Cơ hội gì?” Mai Mộng Nhiên nghe bên kia nói một lúc, nắm chặt di động, “Chuyện này có khả năng ư?”
“Nói khó nghe là, coi ngựa chết như ngựa sống để chạy chữa (*).” Sầm Thần nói, “Mộng Nhiên, tin tôi đi, đây là cơ hội cuối cùng để cô đứng lên lại.”
(*) Ý nói tuy mọi chuyện đã tuyệt vọng rồi, nhưng vẫn muốn nỗ lực lần cuối cùng.
“Để tôi suy nghĩ kĩ đã.”
Mai Mộng Nhiên cúp máy, quay người lại thì thấy thím Châu từ ngoài cửa đi vào, “Bà tới đây làm gì?”
Khuôn mặt thím Châu vui vẻ, “Đám cưới của tiểu thư nhà tôi và cô gia nên tôi đặc biệt mang kẹo hỉ đến tặng mọi người.”
Vẻ mặt Mai Mộng Nhiên lập tức lạnh lẽo.
Thím Châu đặt kẹo hỉ lên bàn, trước khi đi còn tốt bụng nhắc nhở một câu, “Nghe nói người nào ném kẹo hỉ của người khác đi thì cả đời này sẽ không có nhân duyên tốt đâu.”
“Khụ khụ,” bà cụ trong phòng ho nhẹ, “Nhiên Nhiên, là ai tới vậy?”
Mai Mộng Nhiên đi vào, thuật lại đơn giản. Bà ta chế giễu: “Lây không khí vui mừng? Ha ha, ta còn không biết bà ta an tâm cái gì sao……” Mụ đang nói dở lại ho khan kịch liệt, “Nhiên Nhiên, giờ bà chỉ có con…… Chỉ còn có con.”
“Bà nội, con biết.” Không biết nói cho bà ta nghe, hay cho chính mình nghe.
Chờ bà lão uống thuốc xong đi ngủ, ả đi ra ngoài phòng, gọi lại dãy số khi nãy, chỉ nói một chữ, “Được.”
Không thành công cũng thành nhân, chẳng lẽ còn có kết quả tệ hơn việc thân bại danh liệt như hiện nay ư? Con người đâu phải luôn luôn xui xẻo như vậy, đúng không?
Bông tuyết loạt xoạt bay xuống, rơi trên tóc và đầu vai Mai Mộng Nhiên……
“Em nghe thấy tiếng tuyết rơi.” Mai Nhiễm quấn mình trong chăn nói, “Anh nghe thử xem.”
So với nghe tiếng tuyết, hiển nhiên anh càng cảm thấy hứng thú với việc khác hơn. Anh vùi đầu vào chiếc gáy thơm tho ấm áp của cô, cẩn thận hôn lên từng tấc da thịt, tiếp tục xuống phía dưới……
“Lần này không, không cần cái kia sao?” Mai Nhiễm thở gấp.
Hóa ra hai người kết hợp làm một, không có gì cách trở lại có cảm giác tốt đẹp như vậy.
“Ừm.” Miệng anh cắn lên đỉnh nụ mai hồng, giọng nói mơ hồ, “Nhiễm Nhiễm, hết năm nay anh đã ba mươi rồi.”
“Đừng lo, đến lúc mang thai được thì đã là chuyện hợp pháp rồi.”