THỜI GIAN TU TIÊN VỚI SƯ TỶ

Vừa nhắc tới tiền, con mắt Dạ Nhi lập tức sáng ngời, không còn chút tức giận, suy nghĩ một chút, duỗi ra hai ngón tay nói:

- Đương nhiên bán!

Liễu Thiên Bảo vui mừng, linh thạch trong Túi Càn Khôn rất nhiều, tay nhỏ ôm đồm không đủ, trực tiếp lấy ra hai viên, vẻ mặt hưng phấn nhét vào trong tay Dạ Nhi nói:

- Bán mười xâu!

Dạ Nhi nhìn linh thạch trong tay, tay nhỏ run run, tất cả đều là linh thạch ngũ phẩm, thổ hào nơi nào đến a, vội vàng thu hồi linh thạch, miễn cho hắn hối hận.

Nguyệt Nhi nuốt nước miếng, nhanh chóng móc ra mười xâu kẹo hồ lô đưa qua, tiền hàng đã thanh toán xong, cũng không sợ hắn đổi ý.

Liễu Thiên Bảo nhận mứt quả, xé mở giấy dầu liếm một ngụm, sau đó cắn một miếng, không khỏi hưng phấn nhảy nhót, thật sự là quá ngon.

Bộ dáng như hiến vật quý, lại có chút đau lòng móc ra một cây đưa cho Liễu Tiếu Tiếu, cao hứng nói:

- Tỷ, biện pháp tỷ nói thật quá hay, sớm biết dễ dàng như vậy, đệ đã không bị người đánh một trận rồi!

Hắn cực kỳ hưng phấn, bây giờ đã có ăn, cũng không để ý sự tình trả thù, trẻ con chính là như vậy, cười đó khóc đó, nhưng sẽ không thù sai.

Liễu Tiếu Tiếu bất đắc dĩ vỗ trán, Liễu gia mỗi người đều khôn khéo, nhưng không biết vì sao lại sinh ra thằng ngu như vậy, Nguyệt Nhi và Dạ Nhi đã ngốc, nhưng con hàng này còn ngốc hơn.

Nguyệt Nhi cảm thấy mình thu tiền hơi ác, nghĩ nghĩ, vì vậy lấy hạt hướng dương ra đưa tới, nói:

- Cho ngươi, cái này là tặng kèm.

Liễu Thiên Bảo kinh hỉ nhận lấy, cười khúc khích, ném cả vỏ vào miệng nhai.

Liếm liếm đầu lưỡi, dư vị nói:

- Thứ này ăn không quá ngon!

Liễu Tiếu Tiếu bất đắc dĩ nguýt hắn một cái, khẽ nói:

- Lão đầu tử và ca ca đâu.

- Tiếu Tiếu, đến, chúng ta tới rồi!

Nơi xa, Liễu Hành Thiên cười nói.

Hắn không mặc hoàng bào, mà đổi thành trang phục hoa lệ, nhanh chân đi đến, khuôn mặt tươi cười, không có chút uy nghiêm như trên đại điện.

Phía sau hắn đi theo một nam nhân, tầm hai mươi bảy hai mươi tám, tướng mạo anh tuấn, có bảy tám phần của Liễu Hành Thiên, nhưng ánh mắt rất tức giận đi tới, trừng Lâm Phong quát:

- Ta sẽ không giao muội muội cho ngươi!

Lâm Phong kinh ngạc, đầu choáng váng, đây là chuyện gì a.

Liễu Tiếu Tiếu đỏ mặt, đưa tay đánh tới, Liễu Hành Thiên cười ha hả vung tay lên, hóa giải lực lượng của nàng, cười làm lành nói:

- Tiếu Tiếu, cho đại ca con chút mặt mũi, hắn dù sao cũng là thái tử.

Liễu Tiếu Tiếu tức giận quay đầu, bế Liễu Thiên Bảo lên đi vào đại sảnh, nàng thực không có cách nào xử lý vị đại ca kia.

Liễu Hành Thiên trừng nam tử kia nói:

- Biết nói chuyện không hả?

Nam tử kia có chút bất đắc dĩ, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ta, Liễu Triêu Nguyên.

Lâm Phong có chút im lặng, con mẹ nó đây là chào hỏi sao, thật không có giáo dưỡng, còn thái tử, nhưng hắn lại không dám, vội vàng thi lễ nói:

- Tiểu tử Lâm Phong gặp qua bệ hạ, thái tử.

Liễu Hành Thiên khua tay nói:

- Không cần câu nệ, hôm nay nơi này không có quốc chủ, cứ coi chúng ta là người nhà của Tiếu Tiếu là được.

Lâm Phong gật đầu, ngươi thì tùy ý, nhưng ta luôn cảm thấy gia đình của Nhị sư tỷ khá phiền phức.

Mọi người trở lại đại sảnh ngồi xuống, món ngon nhao nhao trình lên, Liễu Hành Thiên nhịn không được nuốt nước bọt, coi như hắn là quốc chủ, cũng chưa ăn qua món ngon phong phú như thế.

Mặc dù Liễu Triêu Nguyên không nói chuyện, nhưng mặt dãn mấy phần, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong cũng không chướng mắt như trước nữa.

Bữa cơm này đúng như Liễu Hành Thiên nói, nơi này không tồn tại vấn đề thân phận, ngay cả Nguyệt Nhi và Dạ Nhi cũng có thể ngồi cùng bàn ăn cơm.

Ăn một nửa, Liễu Hành Thiên cười tủm tỉm nói:

- Tay nghề của tiểu gia hỏa ngươi thật tuyệt, ta thật muốn giữ ngươi lại bên người. Ở trong bí cảnh ngươi biểu hiện rất tốt, làm cũng rất tốt, coi như ngươi giết hai người kia, đối với Tần quốc ta mà nói cũng không quan trọng, nhưng nếu làm như vậy, ngược lại không tốt với ngươi.

Lâm Phong mỉm cười, mặc dù lúc ấy rất muốn giết hai gia hỏa kia chấm dứt hậu hoạn, nhưng trên thực tế nếu thật làm như vậy, đó chính là kết đại thù với Tẩy Tâm Các.

Liễu Hành Thiên tiếp tục nói:

- Có vài hài tử phẩm hạnh không tốt, nên giáo huấn một chút, làm trưởng bối còn phải cám ơn ngươi mới tốt.

Hắn đã nói rất rõ ràng, đám người Lý Phàm tùy ngươi đánh như thế nào cũng được, chỉ cần không chết người, như vậy trưởng bối sẽ không nhúng tay, một khi nhúng tay Tần quốc sẽ không đứng ngoài quan sát.

- Mặt khác, lần này mặc dù ngươi thu hoạch được truyền thừa, nhưng nó không có tác dụng gì với ngươi, ngược lại là Tần quốc ta chiếm tiện nghi, cùng Kỳ Môn Phong làm cái giao dịch không tệ, nghe Tiếu Tiếu nói qua tình huống liên quan tới ngươi, ta đã suy tính sự tình đền bù ngươi, tối nay sẽ bảo Tiếu Tiếu dẫn ngươi đi.

Đây quả thực là việc vui ngoài ý muốn, không lo khoai lang bỏng tay, đổi lấy đồ vật cần dùng, không lỗ rồi.

Bữa ăn này, Liễu Hành Thiên ăn rất vui vẻ, mang theo nụ cười thỏa mãn rời đi, Nguyệt Nhi và Dạ Nhi cũng chiếm được tiện nghi, Liễu Hành Thiên cho mỗi người một viên linh thạch thất phẩm, làm hai tiểu la lị tay run rẩy.

Lúc Liễu Triêu Nguyên rời đi, vẫn trừng Lâm Phong một cái nói:

- Ta tuyệt đối sẽ không giao muội muội cho ngươi.

Lâm Phong có chút bất đắc dĩ, cái muội khống chết tiệt này, Liễu Tiếu Tiếu vung tay, kém chút tát lên mặt hắn, dọa đến Liễu Triêu Nguyên quay đầu bỏ chạy.

Liễu Thiên Bảo cầm mứt quả nở nụ cười chạy mất, Lâm Phong lại bảo Nguyệt Nhi cho nó mười mấy xâu, mừng đến nó nhảy lên cao ba thước.

Thu xếp xong Nguyệt Nhi và Dạ Nhi, Liễu Tiếu Tiếu mang theo Lâm Phong đi ra cung điện.

Trên đường đi người ở thưa thớt, tựa hồ phòng thủ không quá nghiêm mật, nhưng trên thực tế mỗi một khắc đều có cao thủ Kim Đan kỳ lấy thần thức càn quét bốn phía, so với vệ đội tuần tra thì an toàn hơn rất nhiều lần.

Càng đi người càng ít, địa phương cũng càng ngày càng vắng vẻ, cuối cùng đến một chỗ đại điện thì dừng lại.

Liễu Tiếu Tiếu móc ra một tấm ngọc bội đặt vào lỗ khóa, đồng thời hai tay bóp pháp quyết, đạo đạo kim quang phóng tới đại môn, trọn vẹn hơn sáu mươi lần, lúc này mới cảm giác được xung quanh chấn động, cửa đại điện dần dần mở ra.

Liễu Tiếu Tiếu dẫn Lâm Phong đi vào, đồng thời đóng đại điện lại.

Đại điện cực kỳ rộng lớn, có vài chục cây cột, trạm trỗ long phượng, nạm vàng khảm ngọc, vị trí trung tâm đất sụt ba thước, có một con Kim Long to lớn từ trong đó duỗi đầu ra.

Lâm Phong sắp bị vàng son lộng lẫy làm mù con mắt, giật mình nói:

- Nơi này là long mạch của Tần quốc?

- Phàm nhân gọi long mạch, nhưng người trong tiên môn đều gọi nó là linh mạch.

Liễu Tiếu Tiếu giải thích.

Lâm Phong cảm giác cuống họng khô ráo, nói cũng khó khăn:

- Nhị sư tỷ dẫn ta tới nơi này làm gì?

Liễu Tiếu Tiếu đẩy Lâm Phong tới nói:

- Ngươi có ba ngày, không muốn lãng phí thời gian, an tâm tu luyện, ta ở một bên chờ ngươi.

Lâm Phong vội vàng đa tạ, lúc này mới kích động chạy đến long đầu ngồi xếp bằng xuống, Tần quốc vốn linh khí tràn đầy, giờ phút này linh khí trong đại điện càng dư dả đến tình trạng làm cho người giận sôi.

Lâm Phong vận hành chu thiên, cảm giác thoải mái xuất hiện, giống như ngày đó ở trong vô thượng bí cảnh của Thiên Tuyết Phong hưởng thụ cảm giác được thiên địa linh căn bồi dưỡng.

Linh mạch của Tần quốc mạnh hơn thiên địa linh căn của Thiên Tuyết Phong rất nhiều, dù sao này cũng là căn bản để Tần quốc lập quốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi