THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP CỦA CHÚNG TA - LÂM UYÊN NGƯ NHI

Ngày đó vừa vặn là sinh nhật mười tám tuổi của Ôn Thiên Thụ.
Xong việc.
Rặng mây đỏ phấp phới nơi chân trời.
Hoắc Hàn ôm cô toàn thân phiếm hồng, "Không khống chế tốt lực độ, làm đau em rồi."
Ngữ khí anh tràn đầy quan tâm, mang theo một tia không biết làm sao cùng dư vị lưu luyến sau khi "làm" không dễ phát hiện.
Cô nằm trong ngực anh cười, mặt mày cong lên, tiếng cười do thực hiện thành công âm mưu quanh quẩn giữa lồng ngực anh, cô nói anh là lễ thành nhân độc nhất vô nhị trên đời này mình được tặng.
Với anh mà nói, cô sao lại không phải lễ vật tốt nhất trời cao đưa tới?
Màn hình di động tối lại, bốn phía lại khôi phục đen nhánh, thị giác hữu hạn, các giác quan khác liền có vẻ phá lệ nhanh nhạy, Hoắc Hàn ngửi thấy trong không khí lơ lửng mùi máu tươi nhàn nhạt, thanh âm căng thẳng, "Còn có chỗ nào bị thương?"
"Không có." Ôn Thiên Thụ đem cổ tay trái dán ở phía sau eo xoa xoa.
Anh càng tin tưởng chính mình trực giác, cúi đầu thò qua rồi lại lần nữa tách ra, không nghĩ tới Ôn Thiên Thụ vừa vặn cũng quay đầu lại, hai người môi vừa vặn hôn.
Hai người đều sửng sốt một chút.
Ôn Thiên Thụ đánh đòn phủ đầu: "Anh cố ý?"
Hoắc Hàn: "..."
"Thật không có việc gì?"
"Phải," thanh sắc cô bất biến mà nói dối, "Dì cả tới." (Nguyệt sự a)
Hoắc Hàn có chút xấu hổ mà nhấp môi, đè lên di động.
Ánh sáng lóe lên một cái, trong chớp mắt liền thấy được trên trán cô tràn đầy mồ hôi, tim anh như bị bóp một chút, lúc ấy thân thể cô rất tốt, tới kỳ sinh lý còn theo anh chạy hết cả sa mạc, buổi tối hai người nằm trong lều trại nhìn trời sao, cô còn có tinh lực trêu chọc anh ...
Cuối cùng thật sự không có cách nào, ở trong lòng bàn tay mềm mại của cô tước vũ khí đầu hàng.
Hoắc Hàn bỗng nhiên ý thức được, cô giống một chiếc chìa khóa, đem chuyện xưa cũ từng màn gỡ ra, giống như đắng ngắt trong mật đường, anh thế nhưng không cần cố gắng cũng phát hiện chính mình lại ... vui vẻ chịu đựng.
Chẳng sợ đã biết rõ đây là uống rượu độc giải khát.
Trên vai bỗng nhiên có trọng lượng dựa lại gần, Hoắc Hàn nghiêng đầu, chỉ thấy môi cô cong lên một độ cung nhu hòa, "Thật tốt là anh đã đến rồi."
Không đầu không đuôi nói.
Anh chờ lời tiếp theo, cô lại chỉ cười cười, không nói tiếp.
Di động phát ra nhắc nhở sắp hết pin, chớp lóe hai lần, ánh sáng lại tắt.
Ôn Thiên Thụ lấy ra di động của mình, mở khóa, Hoắc Hàn lơ đãng thấy được ảnh chụp trên màn hình, nắm lấy cổ tay cô, "Đây là cái gì?"
Cô nhẹ nhàng mà "tê" một tiếng, "Tranh phác hoạ."
Anh đương nhiên nhìn ra được đó là tranh phác hoạ, nhưng đang êm đẹp như thế sao lại vẽ một người không có tim?
Anh dựa vào trực giác lại hỏi, "Cái này cùng thư đe dọa lần trước có quan hệ gì?"
Quả nhiên không thể gạt được người đàn ông này.
Ôn Thiên Thụ vẫn là câu kia: "Anh đây là lấy thân phận gì hỏi vấn đề này?"
Hoắc Hàn hơi trầm ngâm, "... Bạn bè."
Cô đối với đáp án này tỏ ra không ý kiến.
Trong lòng lại nghĩ, nhìn một cái liền muốn 'đè' người, muốn làm bạn bè kiểu gì?
"Là cô của em."
Hoắc Hàn hỏi: "Mục đích của cô ấy là gì?"
Ôn Thiên Thụ híp híp mắt, "Không rõ ràng lắm." Đây là nói thật.
Không biết cô nhìn thấy gì, hai tròng mắt hơi mở, đỡ tường đứng lên, chân vẫn bị đau, thất tha thất thểu mà đi vài bước, Hoắc Hàn cũng vội vàng theo sau, đỡ lấy cô.
Ánh sáng mỏng manh chiếu rọi một vài bức bích hoạ sinh động như thật, Ôn Thiên Thụ nhịn không được kinh ngạc cảm thán, "Thật là kỳ tích, có thể bảo tồn tốt đến như vậy."
Lúc trước cô cảm thấy kỳ quái vì cái gì đế tháp lại trống không, nguyên lai phía dưới còn dấu diếm huyền cơ, tinh mỹ bích hoạ chiếm cứ hoàn chỉnh mặt tường, bất kể là từ tính nghệ thuật hay là từ bảo tồn hoàn chỉnh đến nói, đây đều là bức bích hoạ hoàn mỹ nhất cô từng nhìn thấy từ lúc chào đời tới nay.
Hẳn đây mới là đế tháp chân chính, đại khái là do nguyên nhân địa chất vận động bị chôn sâu dưới mặt đất, bích hoạ trân quý này cũng từ đây ngăn cách với thế gian.
Đồ án còn rất rõ ràng, Ôn Thiên Thụ nhìn từ đầu đến cuối, đại khái đoán ra đây là chuyện xưa về một cô công chúa đi hòa thân, màn thứ nhất, công chúa mặc áo cưới đứng khóc, phụ vương vẻ mặt nghiêm túc, mẫu hậu ở một bên âm thầm rơi lệ; màn thứ hai: Công chúa ngồi trên xe ngựa, liên tục nhìn lại...
Quá tinh xảo. Biểu tình cử chỉ của nhân vật, quả thực giống như người sống, thậm chí đến ngọn cỏ đón gió ven đường, thoạt nhìn cũng sinh động tươi sống như vậy.
"Hoắc Hàn," Ôn Thiên Thụ quay đầu lại, không nghĩ tới anh ở ngay sau lưng mình, "Nơi đó giống như có một lối đi."
Là một phiến cửa đá.
Hoắc Hàn mất không ít sức lực mới dời nó ra được một khe hở nhỏ, chỉ thấy kim quang chợt lóe, có chút chói mắt, anh lại đem cửa đẩy ra một chút, Ôn Thiên Thụ dựa gần cánh tay anh thăm dò nhìn xem, thật sâu mà hít hà một hơi —
Chỉ thấy nội thất sau cửa đá, thỏi vàng phủ kín đầy đất, nhiều đến đếm không xuể, hấp dẫn người nhất chính là tượng Phật mạ vàng ở giữa, kim quang (ánh vàng) bắt mắt, làm người không dời mắt ra được.
Ôn Thiên Thụ người nhỏ nhắn, nghiêng người nhích tới, mắt thấy muốn đi vào trong, Hoắc Hàn một phen đem cô kéo lại, "Nguy hiểm."
Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây của anh, trường hợp giống như vậy, luôn cất dấu đủ loại nguy hiểm.
Anh hung hăng cắn răng, rốt cuộc đem phiến cửa đá hoàn chỉnh đẩy ra, "Đến phía sau tôi."
Ôn Thiên Thụ nghe lời đi theo phía sau anh vào.
Không khí nặng nề đến khó thở, cô ngừng thở, bước chân cực nhẹ, đã thật lâu chưa có thời khắc khẩn trương cùng hưng phấn như vậy.
Phía trước là hơn mười bậc thang, đi xuống một bậc, chân cô liền bắt đầu ẩn ẩn đau nhưng cố nén, Hoắc Hàn cũng nghĩ đến điểm này, chậm rãi ngồi xổm xuống, "Đi lên, tôi cõng cô đi."
Lúc này thật không có gì tốt để làm ra vẻ.
Ôn Thiên Thụ bò lên tấm lưng kiên cố, cách áo mỏng cơ hồ có thể cảm giác được cơ bắp tràn ngập lực lượng của anh, cho người ta một loại cảm giác an tâm khó hiểu, cô nhịn không được nhéo nhéo sau eo anh, cứng quá, anh căn bản không đau không ngứa đi?
Hoắc Hàn cũng không có bình tĩnh như cô tưởng.
Mặc kệ là hương thơm nhàn nhạt trên người cô, hay là khí tức cô thở ra, lại hoặc là phần dán ở sau lưng chính mình, muốn bỏ qua nhưng lại không cách nào bỏ qua được khuôn ngực mềm mại, tất cả đều sinh ra quấy nhiễu quá lớn đối với anh, cho đến khi đi xuống bậc thang cuối cùng, cô từ trên người mình xuống dưới, anh rốt cuộc mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trên mặt đất trừ bỏ vàng thỏi, còn rải rác đặt không ít rương gỗ lớn, có những chiếc rương chưa đóng nắp, cứ như vậy tùy ý rộng mở, bên trong là đủ loại kiểu dáng châu báu, có chiếc niêm phong kín mít, mặt trên chồng chất bụi bặm thật dày, Ôn Thiên Thụ vừa mở ra liền thấy, một chồng kinh thư được buộc chặt, cô đơn giản nhìn lướt qua, đặt ở mặt trên cùng nghiễm nhiên lại là cuốn kinh trứ danh thất truyền đã lâu.
Trên đài cung phụng tượng Phật còn bày một hộp gỗ có khắc hoa hình tròn, mở hộp ra liền thấy một miếng ngọc tỷ truyền quốc tinh xảo hiện ra trước mắt.
Hoắc Hàn lúc này mới lộ ra biểu tình kinh dị, lại lần nữa lấy ánh mắt nghiêm túc nhìn quét toàn bộ trong phòng, ai có thể nghĩ ra ở một nơi như vậy cư nhiên lại cất giấu hi thế kỳ trân như vậy? (Hi thế kỳ trân – vật báu quý giá thế gian hiếm thấy)
Hơn nữa đồ được cất giữ rất nhiều, chủng loại phong phú, đủ để tạo nên một trận chấn động không nhỏ trong giới văn vật.
Ôn Thiên Thụ mở miệng, "Căn cứ vào phán đoán của em, nơi này hẳn là hiện trường lần hai, văn vật có niên đại rất lớn, xa nhất là thời xuân thu Chiến quốc, gần nhất chính là Thanh triều, hiển nhiên là có người đã đem chúng thu thập lại giấu ở chỗ này, nhưng bởi vì e ngại nhân tố nào đó không thể nghịch chuyển nên không có cách nào thu hồi lại, chỉ có thể chịu đựng để chúng chôn sâu dưới nền đất, không thấy ánh mặt trời."
Cô nghĩ nghĩ lại nói, "Em nhớ rõ trước kia ở chỗ thầy đã xem qua một quyển tạp chí địa phương tương ứng với trấn Lan Khê, bên trong có nhắc tới ở thời kỳ chiến loạn, có một đám cường đạo ngoại quốc từng xâm lấn trấn Lan Khê, chiếm đoạt một tòa chùa miếu, đuổi đi tất cả tăng nhân trong đó, tên chùa miếu không được tiết lộ, bất quá hiện tại liên tưởng tới, rất có thể chính là chùa Thanh Minh này."
"Sau lại ..." Ngón tay cô đè trên môi, có chút ảo não, "Có chút nghĩ không ra, chờ sau khi rời khỏi đây em lại cùng thầy xác nhận một chút."
Trong phòng không khí dần dần loãng, hô hấp cũng trở nên khó khăn, Hoắc Hàn nói, "Chúng ta đi ra ngoài trước."
"Vâng."
Ôn Thiên Thụ đi đến cạnh cửa, lại quay đầu nhìn một cái, tượng Phật kim quang từ mi thuận mục (từ mi thuận mục đại khái là ánh mắt làn mi thể hiện sự từ bi, yên vui), trường chỉ lược khúc (ngón tay dài hơi cong – không chắc lăm nhưng hình như là miêu tả thế tay của tượng Phật), tựa như đang dẫn độ chúng sinh, cô hơi hơi khom lưng, mặt mày thành kính.
Hai người đứng đối mặt nhau, lúc này đã gần tảng sáng, nhiệt độ không khí rất thấp, Ôn Thiên Thụ nhịn không được sờ sờ cánh tay, Hoắc Hàn nhìn qua, đem chiếc áo sơmi duy nhất trên người cởi ra đưa cho cô.
Thời điểm anh cởi áo Ôn Thiên Thụ vẫn luôn nhìn anh, ánh mắt thật sâu đi theo động tác của anh từ hầu kết, xương quai xanh mãi cho đến vân da trước ngực ... Cô bỗng nhiên có chút miệng khô lưỡi khô, đầu váng mắt hoa mà nhận áo sơmi.
Mặt trên còn mang theo độ ấm cùng khí tức của anh.
Ôn Thiên Thụ dựa vào tường, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Khi tỉnh lại, trên đỉnh đầu đã có ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống, cô xoa xoa mắt, "Trời đã sáng."
Hoắc Hàn thần sắc phức tạp nhìn cô, hồi lâu mới "Phải" một tiếng.
"Trên mặt em có gì sao?"
"Không có."
"Vậy vì sao anh nhìn em như vậy?"
"Ôn Thiên Thụ." Đây là lần thứ hai từ lúc gặp lại tới nay anh gọi tên cô, thanh âm tựa hồ như đang đè nén cảm xúc nào đó.
"Vâng, em đang nghe."
Hoắc Hàn buông ra nắm đấm chặt chẽ, đang muốn nói cái gì, mặt trên lại truyền đến thanh âm đàn ông, "Ai, sao lại thế này, nơi này bị sụp một lỗ to!"
Tiếng bước chân hỗn độn chuyển động quanh chỗ sụp.
Không ít đất dọc theo ánh sáng buổi sớm rào rào rơi xuống.
Ôn Thiên Thụ thẳng tắp nhìn qua, Cao Minh ghé vào chỗ sụp kinh ngạc hô lớn, "Cô Ôn, sao cô lại ở dưới đó?"
Triệu Kỳ Kỳ lại chú ý tới phía dưới còn có một người đàn ông anh tuấn cởi trần, có chút không có ý tốt mà đoán rằng hai người trai đơn gái chiếc ở chung, phỏng chừng tối hôm qua cũng là nhất độ xuân phong (nhất độ xuân phong - ý là ấy ấy xxx), động tác lực độ quá lớn, lăn lăn liền rơi xuống đáy tháp.
Ngày thường ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, không nghĩ tới trong xương cốt dâm loạn như vậy, ở trong chùa mà dám cùng đàn ông ...
Bất quá, người đàn ông kia dáng người cũng thật là không tồi, trách không được liền làm đến nền đất đều chấn động mà sụp xuống, vì thế cô ta lại nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Ôn Thiên Thụ nhận thấy được khác thường, đem áo sơmi trên người cởi ra hướng Hoắc Hàn ném qua, "Mặc vào."
Cô không hy vọng anh bị phụ nữ khác ăn đậu hũ như vậy, nhìn nhiều một chút cũng không được.
Hoắc Hàn nhanh chóng mặc vào áo sơmi.
Ôn Thiên Thụ tiến lên một bước, đem nút áo trên cùng cũng cài kín, động tác của cô tự nhiên, lại không hề biết đầu ngón tay hơi lạnh lơ đãng chạm vào cũng đủ để cho anh huyết khí phương cương toàn thân căng thẳng.
Một màn này vào trong mắt mọi người tự nhiên lại là một phen miên man suy nghĩ.
Cao Minh sắc mặt có chút khó coi, thậm chí khi kéo dây thừng "Không cẩn thận" mà thất thần một chút, may mắn Hoắc Hàn phản ứng nhanh nhạy, chân dài hướng lên trên chống tại miệng lỗ sụp, dùng sức nhảy, cả người vững vàng đáp xuống mặt đất.
Triệu Kỳ Kỳ nhịn không được "Oa" một tiếng, "Thật ngầu!"
Cao Minh mang theo một cỗ tức giận, hung hăng ném dây thừng xuống.
Nhưng cậu ta từ trước đến nay vẫn là không có cảm giác tồn tại, cũng không ai lưu ý đến việc này, lực chú ý của Lâm Sơn đều ở đáy động, "Cô Ôn, phía dưới đây có phải hay không ..."
Đáy Tháp vô cớ sụp đổ việc này giấu không được, bí mật bên trong cũng giấu không được bao lâu, ba người này đều xuất thân từ khoa khảo cổ, hơn nữa lại là học sinh giáo sư Trương tự mình hướng dẫn, tin tưởng biết sự tình nặng nhẹ, trong việc bảo hộ phía sau cũng có thể ra một phần lực, Ôn Thiên Thụ tự nhiên cũng không muốn gạt bọn họ.
Đem sự tình đơn giản nói một lần, thân ảnh Hoắc Hàn mới đi ra lại xuất hiện ở cửa, Ôn Thiên Thụ cùng ba người dặn dò một phen, đi đến bên người anh.
"Tôi mới vừa cùng Đội xử lý của tỉnh báo cáo tình huống, qua hai ngày nữa sẽ có đồng sự của Cục Văn Vật xuống đây."
"Đi động của anh không phải hết pin?"
Hoắc Hàn: "Pin dự phòng."
"Ồ."
"Kế tiếp quan trọng nhất chính là làm tốt công tác bảo hộ cùng bảo mật."
Không nghĩ tới chính là, nửa giờ sau khi bọn họ nói chuyện, một cái định vị Weibo đến từ Triệu Kỳ Kỳ ở trên mạng tạo nên chấn động không nhỏ —
[ kích động ][ kích động ][ kích động ] vượt qua ngàn năm, tôi được hẹn hò cùng kinh thế bảo tàng ~ (Kinh thế - thế gian kinh ngạc)
Weibo này sau một phút đồng hồ nhanh chóng bị gỡ bỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi