THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP CỦA CHÚNG TA - LÂM UYÊN NGƯ NHI

Hoắc Hàn gật gật đầu nói: "Đúng vậy."
Tất cả mọi người đều nhìn qua, là ai đúng rồi?
Ngón tay Hoắc Hàn đè lên mặt giấy, "Bốn chữ, tùy theo ý nghĩa có mười sáu loại phương thức tổ hợp, nhưng cơ bản có thể loại trừ một vài tổ hợp tương đối khó đọc, căn cứ phỏng đoán của tôi, Nam, Bắc là từ chỉ phương hướng, hẳn là sẽ được phân bố đối xứng."
Ôn Thiên Thụ cũng nói: "Như vậy khả năng rất lớn chính là Nam Nhạn Bắc Quy hoặc Nhạn Bắc Nam Quy."
Trong lòng Đường Hải mặc niệm tám chữ này hai lần: "Dựa theo quy luật di chuyển của chim nhạn, Nhạn Bắc Nam Quy có khả năng lớn hơn."
Thịnh Thiên Chúc khó hiểu: "Dù cho xác định là Nhạn Bắc Nam Quy thì nó có thể nói lên cái gì?"
Dương Tiểu Dương cũng có đồng dạng nghi hoặc.
Thịnh Thiên Chúc như suy tư gì, "Nhạn Bắc Nam Quy, đội trưởng chu là người phương bắc, đây không phải là ám chỉ anh ấy hiện tại ở phía nam?" Thanh âm lại thấp xuống, "Cũng không đúng a, muốn lá rụng về cội cũng là về phương bắc."
Cậu âm thầm cắn đầu lưỡi mình một cái. Cái gì lá rụng về cội, này không phải trù ẻo người ta sao? Tuy rằng biết hy vọng còn sống không lớn, nhưng còn chưa thấy được thi thể thì mọi thứ đều không thể nhận định chủ quan.
Hoắc Hàn cùng Ôn Thiên Thụ liếc nhìn nhau.
Ôn Thiên Thụ nói: "Có khả năng bốn chữ này có liên quan đến địa danh hay không? Hoặc là điểm, cảnh linh tinh nào đó?"
Hoắc Hàn cũng nghĩ đến điểm này, anh mở di động cho mọi người xem tin tức vừa tìm, "Nếu phương hướng chính xác, như vậy kế tiếp chỉ cần tỏa định hai địa phương này, phân biệt là núi Nam Quy, Tấn Thành và tháp Bắc Nhạn thành phố Sơn."
Nghe vậy, ánh mắt Đường Hải khẽ nhúc nhích.
Thịnh Thiên Chúc hô nhỏ: "Thật đúng là có a!"
Hai cái một nam một bắc, cách nhau khá xa.
Đường Hải lại đưa ra một khả năng khác: "Cảm giác Bạch Dạ sẽ không đơn giản như vậy, có thể hay không muốn ở giữa núi Nam Quy và tháp Bắc Nhạn chọn một vị trí đặc thù nào đó, ví như điểm nằm giữa?"
Anh ta bổ sung: "Nhạn Bắc Nam Quy, đây là một động thái quá trình, có thời gian cùng không gian biến hóa."
Thịnh Thiên Chúc buồn rầu nhìn anh ta, "Hồ ca, anh nói cũng quá phức tạp đi."
Hiện tại còn ở giai đoạn suy luận, bất kỳ suy đoán gì cũng đều có khả năng.
Ôn Thiên Thụ uống hết nước trong ly, "Nếu không chúng ta chia làm hai đường, đi xem núi Nam Quy và tháp Bắc Nhạn trước." Trước mắt mà nói thì hai địa phương này phù hợp hơn một chút.
Thịnh Thiên Chúc nhấc tay: "Em đồng ý với chị Thiên Thụ."
Ánh mắt Hoắc Hàn sâu như nước, gần như không thể phát hiện mà kéo lên khóe môi, hai người lại nghĩ đến cùng một ý tưởng. "Liền theo đề nghị này làm, mọi người còn có ý kiến nào khác không?"
Tự nhiên là không có.
Đường Hải nói: "Tôi sẽ báo cáo cho lãnh đạo Tỉnh, xin người hỗ trợ, nam về núi để tôi đi một chuyến đi."
Thịnh Thiên Chúc bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng a, Hồ ca anh là người sinh trưởng ở địa phương Tấn Thành a, vùng kia anh khẳng định là quen thuốc nhất."
Hoàn toàn tương phản, tuy rằng là người Tấn Thành, nhưng Đường Hải từ thời niên thiếu đã xuất ngoại đi học, cơ hồ chưa từng đi qua núi Nam Quy lấy một lần, gần nhất cũng chỉ là ngồi trên xe, từ xa nhìn một cái.
Kia cũng không thể xem như một ngọn núi, nói đúng ra là một sườn núi mọc đầy cây, nghe nói ở thời kỳ chiến tranh, nơi đó là bãi tha ma, thường xuyên có chó hoang lượn lờ, còn có lời đồn nói những con sông nhỏ gần đó đều bị máu nhuộm thành màu đỏ au.
Xuân qua hạ tới, đầy khắp núi đồi là hoa, hồng diễm như ánh nắng từ bầu trời chiều chiếu xuống.
Bà nội cùng mẹ thường xuyên dạy bảo những đứa nhỏ không được tới gần nơi đó, cho nên từ lúc sắp xếp tổ hợp từ, anh ta cũng không nghĩ đến "Núi Nam Quy" trước tiên.
Nếu đã có phương hướng đại khái, sau khi Hoắc Hàn gọi điện thoại cho Cục phó Trần xin chỉ thị, mọi việc rất nhanh được định ra.
Bích hoạ phía dưới cổ mộ còn ở giai đoạn phục chế bước đầu, tạm thời có thể cho hai trợ thủ hỗ trợ, vì thế Ôn Thiên Thụ cũng cùng Hoắc Hàn, Thịnh Thiên Chúc, Dương Tiểu Dương đi thành phố Sơn, tháp Bắc Nhạn trước.
Thành phố nhiều núi, một đường xóc nảy, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, trên đoạn đường nguy hiểm, một mặt là vách núi, xe cơ hồ dán vào một bên núi mà đi, tuy đã vào thu, nhưng khí hậu lại khô hanh, mặc một chiếc áo mỏng cũng không ra nổi mồ hôi nhưng toàn thân lại rất khô nóng.
Ôn Thiên Thụ môi lưỡi khô khốc, thậm chí cảm giác hô hấp cũng có chút không thuận.
Hoắc Hàn nhìn gương mặt cô đỏ bừng, vặn ra một lọ nước khoáng đưa qua.
Cô uống mấy ngụm, trực tiếp mất hơn phân nửa, lúc này mới dễ chịu chút.
Xe chạy qua một chỗ vòng gấp, quét rơi đá vụn xuống vách núi, Ôn Thiên Thụ lại như trời đất quay cuồng hướng trong lòng ngực Hoắc Hàn dựa vào, được bàn tay to của anh dùng sức ổn định, "Không có việc gì chứ?"
Cô lắc đầu, tiếp tục dựa gần vào anh.
Trên ghế phó lái Dương Tiểu Dương sợ tới mức vỗ ngực mấy cái, "Anh Chúc, cẩn thận một chút."
Hai người này trước lúc xuất phát đã làm lễ kết nghĩa anh em, vốn dĩ tính theo tuổi thì Dương Tiểu Dương lớn hơn Thịnh Thiên Chúc ba tuổi, nhưng Thịnh Thiên Chúc đi lại giang hồ nhiều hơn, biết chơi trò vô lại, chính là sau khi chơi trờ đoán số định trước quy tắc đã đem Dương Tiểu Dương hù đến xoay quanh, cuối cùng nghẹn khuất mà thành "Dương đệ", còn muốn cung cung kính kính mà kêu cậu một tiếng "Anh Chúc."
Này cũng chơi hơi lớn, nhưng kẻ muốn cho người muốn nhận, người khác còn có thể nói gì đây?
Dương Tiểu Dương kỳ thật là cam tâm tình nguyện. Còn nhớ rõ buổi tối ngày nọ, cậu cùng Dương Tiểu Dương một trước một sau đi ra, Thịnh Thiên Chúc bá vai anh ta, "Anh như thế nào còn gọi đội trưởng Hoắc, nghe chẳng có gì mới lạ cả!"
Cậu ta sửng sốt: "Vậy gọi anh ấy là gì?"
Thịnh Thiên Chúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhảy dựng lên vỗ đầu anh ta, "Ngốc quá, đương nhiên là anh Hàn."
Nhưng là ... đó là thần tượng của anh ta a, còn là ân nhân cứu mạng, có thể kêu thân cận như vậy sao?
"Đương nhiên! Nếu đã gia nhập, chúng ta đây về sau đều là anh em."
Hai chữ "anh em" kích thích dây cung nơi sâu nhất đáy lòng Dương Tiểu Dương, từ lúc bắt đầu vì tìm lại văn vật ở Thiên Phật tháp, đến sau này trải qua nhiều việc như vậy, phần tình nghĩa đồng cam cộng khổ này, một bút sâu một bút cạn mà khắc vào sinh mệnh, khó có thể quên.
Được người tiếp nhận, được người công nhận, được người gọi là anh em, là điều hạnh phúc cỡ nào.
Cậu nghĩ mà có chút nhịn không được nước mắt đảo đầy hốc mắt.
Thịnh Thiên Chúc nặng nề ho khan, Dương Tiểu Dương bị mắng hồi tưởng lại, hỏi, "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, ăn phải bùn đất." Thịnh Thiên Chúc hướng ngoài cửa sổ phun nước miếng hai lần.
Một chiếc máy kéo to lớn cơ hồ dán sát vào xe vọt qua, trình diễn một màn có thể nói là hành vi nghệ thuật hoàn mỹ, Dương Tiểu Dương nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Một người đàn ông mặc quần đùi, áo may ô đưa tới một ánh mắt, sắc mặt ông đen đúa, lông mày thô, giống hai con sâu lông to mọng, có lẽ do hàng năm uống nước suối nên hàm răng rất trắng, mỉm cười vô cùng thân thiện, "Hẳn là tới du lịch."
"Đúng vậy." Thịnh Thiên Chúc ló đầu ra, giơ lên ngón tay cái hướng lên trời, "Kỹ thuật lái xe của chú thật siêu a!"
Người đàn ông trung niên có điểm ngượng ngùng cào cào đầu, "Đi theo thói quen ấy mà."
Ông lại nói: "Buổi tối nếu muốn ở trọ, có thể đi nhà "thiên thượng nhân gian" đầu trấn kia, đó là do con tôi mở, báo tên của tôi có thể giảm giá chỉ lấy 80% giá gốc."
Thịnh Thiên Chúc cười ha hả: "Chú tên gọi là gì ạ?"
"Chờ chút !" người đàn ông tìm khắp nơi, cuối cùng từ túi quần lấy ra một tấm danh thiếp dúm dó, "Tôi gọi là Vương Đại Phúc, con tôi gọi là Vương Tiểu Phúc."
Thịnh Tiếp Nhận tiếp nhận, mặt trên viết "Hoàng Tiểu Phúc", phía dưới là một chuỗi số di động, lại phía dưới là "Hoàng Đại Phúc", thì ra là họ "Hoàng" mà không phải họ "Vương" a, trách không được "Thiên thượng nhân gian" này nghe cũng không đứng đắn được.
"Chú à, nhà chú này phúc khí là cha truyền con nối a!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Người đàn ông nói, "Đặc biệt tìm người tới tính, tốn không ít tiền đâu. Thời gian không còn sớm, tôi còn phải đi bán dưa, đêm nay nhất định phải tới đây nhé."
Ông lại đặc biệt cường điệu: "Nhất định phải nhớ kỹ, nói tên của tôi để hưởng ưu đãi 80%."
"Được Được Được." Thịnh Thiên Chúc liên tục đáp lời.
Người đàn ông lúc này mới vừa lòng mở máy kéo, chở hơn phân nửa xe dưa, kéo theo một đoàn khói đen cuồn cuộn đi mất.
Thịnh Thiên Chúc cũng khởi động xe một lần nữa lên đường.
Sau khi xe lại vòng qua một khúc cong lớn. Giữa sườn núi có một bóng đen từ cây cối xông ra, hắn thu lại ống nhòm, thân thể thấp lùn chui vào lều trại, "Anh Quân, quả nhiên không ngoài sở liệu của ngài, bọn họ đến phố núi."
Anh Quân vuốt cằm: "Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông."
Người nọ phụ họa cười.
Anh Quân đem tin tức này báo cho Bạch Dạ.
Bạch Dạ: "Nhanh như vậy? Hoắc Hàn này thật đúng là đối thủ thú vị." Hắn thích giao đấu cùng người thông minh.
"Đúng rồi, Bạch gia, có cần tiếp tục theo dõi không ạ?"
"Không cần."
Tuy rằng cũng không hiểu rõ dụng ý Bạch gia, nhưng anh Quân cũng không hỏi lại, "Được, tôi đã biết."
Hắn đem điện thoại ném ở một bên, xốc lên cửa lều trại đi ra ngoài, nhìn ngày dần buông nơi núi rừng, khóe miệng chậm rãi lộ ra ý cười, "Hoắc Hàn, thành phố núi này chính là nơi chôn xác các ngươi."
***
Khi gần tiếp cận phố núi, có thể nhìn thấy không ít người bán hàng rong bên đường, đồ vật bày bán cũng đủ chủng loại kỳ lạ, vật dụng hàng ngày thường thấy, còn có một vài món đồ chưa từng gặp qua, tiếng địa phương xem lẫn tiếng phổ thông không tiêu chuẩn lắm, thanh âm cò kè mặc cả tràn đầy trong không khí hoàng hôn, cực kỳ náo nhiệt.
Xe còn chưa dừng lại, mấy người phụ nữ liền tiến lên, "Ở trọ không? Ở trọ không? Một đêm chín mươi, có nước ấm, có oai hải, có thể lên mạng ..." (Mình không hiểu cái "oai hải" này là cái gì, không biết có phải bể tắm hay tiếng địa phương không, ai biết nói cho mình với, có chỗ dịch là lệch nghiêng nhưng thấy sao sao a T.T)
"Nhà của chúng ta một đêm bảy mươi, có mạt chược oai hải!"
"Cô mua đồ ăn không?" (Thực ra ở đây dùng là "Thái thái" theo cách gọi của TQ thời xưa là chỉ người phụ nữ đã lập gia đình nên mình để "Cô")
"Tiên sinh, muốn mua thuốc lá không?"
Còn có bàn tay nhỏ dơ dáy từ ngoài cửa sổ xe vói vào, "Chị ơi, mua kẹo cao su đi."
Ôn Thiên Thụ nghiêng đầu liền thấy một cậu bé thấp gầy, trên cổ nhỏ nhắn treo một dây thừng thô, trên đó treo hai tấm ván gỗ hợp lại, mặt trên đặt đầy thuốc lá, bật lửa cùng kẹo cao su, còn có bao cao su ... thoạt nhìn là loại rẻ tiền.
Có lẽ là rất nặng khiến cậu bé cong eo, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, ngữ khí cơ hồ mang theo khẩn cầu, "Chị ơi, mua đi mua đi."
Ôn Thiên Thụ theo bản năng lấy túi.
Hoắc Hàn đè lại tay cô, ánh mắt ý bảo "Không cần".
Thịnh Thiên Chúc nói đến miệng khô lưỡi khô mới thoát khỏi mọi người vây quanh, đem xe ngừng ở ven đường.
Hoắc Hàn mở cửa xe, nới với Ôn Thiên Thụ: "Đi xuống dạo một chút."
Cô nhìn đến đôi mắt đều thẳng, hẳn là hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với những nơi tràn ngập hơi thở nhân gian như vậy.
"Được a."
Dưới tàng cây cách đó không xa, có người đàn ông đang vắt sữa dê, bên cạnh bày biển: Sữa dê mới, vừa vắt vừa bán. Những du khách đã ở nơi phồn hoa đô thị thời gian dài có lẽ cảm thấy này rất mới mẻ nên sôi nổi vây quanh xem, làm ăn tự nhiên cũng không tệ.
Người đàn ông vắt sữa dùng hết sức lực, trên trán chảy ra tầng tầng mồ hôi, niết đến con dê kia kêu không ngừng.
Ôn Thiên Thụ nắm tay Hoắc Hàn, thong thả đi qua trong đám đông.
"Hoắc Hàn, vừa mới vì sao..."
Anh thay cô ngăn lại người va chạm tới, "Cha mẹ những đứa trẻ đó cho rằng làm buôn bán có tiền đồ hơn đi học, cho nên làm cho bọn trẻ bỏ bê việc học để đi làm, kiếm được càng nhiều tiền, nếm được ngon ngọt sẽ nhanh chóng khuếch tán đến rất nhiều gia đình ..."
Ôn Thiên Thụ hiểu được. Nếu bọn nhỏ đều không đọc sách mà tranh nhau đi làm buôn bán, hậu quả thật là đáng sợ.
Hoắc Hàn ngồi xổm xuống trước quán của một cụ bà, duỗi tay mở ra túi nilon đựng đầy mã thầy đã gọt xong, thịt nộn, cái đầu đều rất lớn, màu sắc cũng được, anh ngẩng đầu, "Muốn ăn không?"
Ôn Thiên Thụ: "Muốn!"
Cụ bà cười đến đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, dùng thổ ngữ địa phương, nhưng đại khái có thể nghe ra bà nói mã thầy này còn mới ăn rất ngon!
Hoắc Hàn chọn một cân, sau khi lấy lại tiền thừa, kéo Ôn Thiên Thụ đến một bên.
"Ăn ở chỗ này?"
Anh buồn cười, muốn xoa tóc cô, nhưng nghĩ đến tay vừa mới chọn vó ngựa, đổi thành cúi người tới dùng trán nhẹ nhàng chạm vào tóc cô, "Nhập gia tùy tục."
Ôn Thiên Thụ cũng cười, này là cái gì gia cái gì tục a?
Nhưng cô cũng không phải người ngượng ngùng, sau khi dùng nước khoáng rửa qua vó ngựa, cắn một ngụm, quả nhiên là ngọt thanh, cô đem dư lại nhét vào trong miệng Hoắc Hàn.
Còn lại một phần ba chai nước liền dùng để rửa vó ngựa ăn.
Ôn Thiên Thụ vặn lại nắp chai, chuẩn bị tìm thùng rác ném đi, từ phía sau đi ra một bóng người, là cậu bé lúc trước muốn cô mua kẹo cao su, cậu bé liếm liếm môi, ánh mắt sợ hãi, "Chị ơi, có thể đem nó cho em không?"
Ôn Thiên Thụ đưa bình nước qua, cậu bé cầm trong tay, chạy nhanh đi, tựa hồ sợ cô sẽ đột nhiên đổi ý lấy về, bóng người nhỏ gầy đánh vỡ chiều hôm, rất nhanh biến mất trong rừng cây.
Cái tuổi vô ưu vô lự cỡ nào, đôi mắt thuần tịnh lại nhiễm vẻ con buôn thế tục, mà vốn dĩ thời gian hồn nhiên nhất này, hẳn là dùng ở trường học, giữa núi rừng, bên bờ sông ... thế nhưng lại phải đeo trên lưng gánh nặng cuộc sống không thuộc về chính mình, gian nan bước đi.
Đêm dần sâu, người cũng giải tán gần hết.
Xe đi vào trấn nhỏ, qua một chiếc cầu đá, lọt vào trong tầm mắt là "Thiên thượng nhân gian" bị đèn đỏ đèn xanh nhuộm đẫm, vô cùng phù hoa.
Mà người đàn ông trung niên kia tựa như ôm cây đợi thỏ ngồi ở cửa hút thuốc lá sợi, từ xa đã hướng bọn họ phất tay, một chàng trai trẻ, hẳn là con của ông ta Hoàng Tiểu Phúc, cầm thanh đao ở bên cạnh giết dê, có lẽ đã được cha mình thông báo trước đó, biết có năm con dê béo đợi làm thịt sẽ đưa tới cửa, thế nhưng cũng vui vẻ giơ đao lên theo chân bọn họ chào hỏi.
Trên thanh đao kia còn mang theo máu!
Thịnh Thiên Chúc vô lực ghé vào trên tay lái: "Xem ra đêm nay chúng ta phải ở tại "Thiên thượng nhân gian" không được đứng đắn này'."
Thật đúng là ở lại.
Còn may cũng không có vấn đề gì, khách sạn nhà này trong toàn trấn hẳn đã là tốt nhất rồi.
Dương Tiểu Dương tò mò hỏi: "Anh Chúc, làm sao mà biết được?"
Thịnh Thiên Chúc ra vẻ bí ẩn chỉ vào hộp đèn đứng một bên: "Mặt trên không phải viết sao?"
Dương Tiểu Dương vừa thấy liền vui vẻ: "Khách sạn cao cấp nhất, hưởng thụ Đế Vương, dạo chơi thiên thượng nhân gian (thế giới hoàn mĩ), thần tiên cũng phải điên cuồng."
"Anh Chúc, từ trong quảng cáo này không vần a!"
Thịnh Thiên Chúc ôm lấy vai anh ta trực tiếp đẩy người đi vào.
Đi xe hồi lâu, lại một đường rung lắc lại đây, mọi người ăn xong cơm chiều liền từng người trở về phòng.
Ôn Thiên Thụ tắm rửa xong, sấy khô tóc, khoanh chân ngồi trên giường, mở di động chuẩn bị bật wifi để trò chuyện cùng Bạch Tuyết Ca, thuận tiện hỏi vài việc, không nghĩ tới mỗi lần nhập đều hiện ra sai mật mã.
Gọi điện thoại cho lễ tân, cô gái nhỏ một bộ ngữ khí thấy nhiều không thể trách, "Cô vào mạng nhà bên cạnh chúng ta, tên là ..."
Ôn Thiên Thụ dựa theo chỉ dẫn của cô ta, rốt cuộc ở phía dưỡi tìm được tên một mạng có tín hiệu yếu đến không thể yếu hơn, cái gì? Tín hiệu của nhà bên cạnh cư nhiên so với nhà mình càng mạnh hơn, đã nói là hưởng thụ Đế Vương đâu?
Nếu đặt ở trước kia, không biết đã sớm bị kéo ra ngoài chém đầu bao nhiêu lần rồi.
Thật vất vả mới bắt được, không quá vài giây lại mất mạng, Ôn Thiên Thụ thở ra một hơi, ném điện thoại sang một bên.
Cửa phòng tắm mở ra, Hoắc Hàn để trần thân trên đi ra, bọt nước chưa khô dọc theo xương quai xanh lướt qua ngực, lại đến bụng nhỏ, đôi mắt cô như sáng bừng nhìn theo xuống, nhìn đến chúng biến mất ở chỗ nào đó.
Lửa bị đốt lên.
Cô nói gần nói xa: "Căn phòng này cảm giác hiệu quả cách âm không tồi."
Hoắc Hàn đứng ở chỗ cũ, không nói tiếp, một bộ dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Cô từ trên giường nhảy xuống, dép cũng không đi, dẫm chân trên thảm, trực tiếp nhảy đến trên người anh, khăn tắm bị cô cọ rơi xuống, lộ ra cứng rắn ngẩng đầu không thèm che dấu.
A, thì ra bên trong cũng không mặc gì, dính sát vào giữa bụng cô.
Hoắc Hàn ôm cô đi đến mép giường, đang chuẩn bị đặt cô xuống giường, ai ngờ cô lại dùng sức xoay chuyển thân thể anh, trực tiếp đè anh ở phía dưới ...
Lạp lạp lạp.
Máu nóng hầm hập dâng lên làm đầu óc mơ màng.
Ôn Thiên Thụ cảm giác được có cái gì nóng nóng từ trong mũi chảy ra, cúi đầu liền thấy trên khuôn mặt tuấn tú của anh nhỏ xuống từng giọt đỏ tươi.
Cô ... thế nhưng chảy máu mũi.
Hoắc Hàn nhanh chóng để cô nằm ngửa trên giường, vào phòng tắm mở nước lạnh, vỗ nhẹ lên trán trên mặt cô, lại từ tủ lạnh nhỏ bẻ ít vụn băng, lăn lên cánh mũi và chóp mũi cô.
Sau một hồi lăn lộn, rốt cuộc máu mũi cũng ngừng.
Ôn Thiên Thụ dùng cánh tay ngăn lại đôi mắt, "Đây tuyệt đối là nét bút hỏng lớn nhất trong chuyện tình yêu của em."
Hoắc Hàn cười khẽ ra tiếng.
Từ đầu tới cuối chỉ có anh chui vào bẫy rập của cô.
Anh tắt đèn, "Thu lại hết tà niệm trong đầu em, ngủ đi."
Ôn Thiên Thụ thở dài: "Trái tim em thật là đắng."
Trên môi bị anh nhẹ mổ một cái.
"Hình như có chút ngọt, nhưng vẫn là thật đắng."
Nhìn bộ dáng được một tấc lại muốn tiến một thước này.
Hoắc Hàn tận trung làm hết phận sự đem cay đắng ở đáy lòng cô tiêu biến không còn chút nào, lúc này hai người mới ôm nhau an tĩnh đi vào giấc ngủ.
Sau khi vào đêm, nơi trấn nhỏ Phố núi đắm chìm trong một mảnh yên tĩnh.
Ngày hôm sau, Ôn Thiên Thụ ăn qua bữa sáng, nghe nói trấn này có điểm du lịch mới khai phá, liền lôi kéo Thịnh Thiên Chúc ra ngoài đi dạo.
Hoắc Hàn thức dậy muộn, còn đang ở dưới lầu ăn sáng, vị Hoàng Đại Phúc lúc trước ôm một quả dưa hấp tấp chạy vào, lôi kéo ang ra ngoài, "Đừng ăn nữa, vợ cậu đang đánh nhau với người ta rồi kìa!"
Hoắc Hàn cực kỳ kinh ngạc, "Đánh nhau?"
Sao đang êm đẹp lại cùng người khác đánh nhau rồi?
———
Tác giả có lời muốn nói: Thụ ca tuy rằng chảy máu mũi, nhưng vẫn là muốn nói, Thụ ca uy vũ!
Mọi người khẳng định đoán không được hàm nghĩa Nhạn Bắc Nam Quy hừ hừ hừ.
Ngày hôm qua có người khen ta đầu óc tốt, bị lão Từ cười cả ngày, phỏng chừng muốn cười thật lâu. Rất thích mọi người nha, mang đến thật nhiều lạc thú cho sinh hoạt của ta.
———
Edit: Đây thật sự là chương khó edit nhất từ lúc bắt đầu edit truyện này đến giờ, từ tên địa danh đến chữ không tra nổi nghĩa đến câu từ chẳng hiểu cái mô tê gì :(((

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi