THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP CỦA CHÚNG TA - LÂM UYÊN NGƯ NHI

Ôn Thiên Thụ tỉnh lại dưới ánh nắng thu ấm áp cùng nụ hôn chào buổi sáng.
Người đàn ông hôn dọc theo chóp mũi xuống môi tâm, cô bị râu của anh làm cho có chút ngứa, cười duyên trốn đi lại càng bị anh ôm chặt, "Thật muốn mãi không ra." (nếu ai không hiểu câu này thì vận động máu sắc nữ sẽ ra nhé)
Cô lập tức đỏ mặt không dám nhúc nhích.
Hoắc tiên sinh sau khi kết hôn tựa hồ có điểm không giống như trước, nhưng mà, cô thích loại biến hóa này.
Ôn Thiên Thụ duỗi tay sờ tóc anh, không tiếp lời mà nói một câu, "Nếu ba ba biết chúng ta kết hôn, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Rất lâu trước kia cô đã nghĩ tới, ngày hôn lễ sẽ là cha nắm tay mình đi qua thảm đỏ, sau đó giao cho một người đàn ông khác đáng giá phó thác.
Hiện tại người ấy đã đi tới bên người cô, mà cha ...
"Nhất định sẽ." Hoắc Hàn cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Có một số việc tạm thời chưa thể nói cho cô, nhưng kế hoạch tiêu diệt tập đoàn "Ty" đã bắt đầu được khởi động, tin rằng không lâu sau sẽ có kết quả.
Nhất định sẽ có một ngày như vậy, hết thảy đều được trở về dưới ánh mặt trời.
"Trở thành bà Hoắc cảm giác thế nào?" Anh vuốt ve nhẫn trên tay cô, không dấu vết dời đi cảm xúc của cô.
Ôn Thiên Thụ nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Cảm giác giống như rốt cuộc lại có một mái nhà." Mặc kệ đã đi bao xa, mặc kệ ở địa phương nào, nơi có anh chính là nhà, không cần lo lắng ai sẽ rời đi, cũng không cần lo lắng ai sẽ bỏ lại cô.
Đối với Hoắc Hàn mà nói, đây không thể nghi ngờ là lời ca ngợi tuyệt vời nhất. Anh biết cô không có cảm giác an toàn, đặc biệt là với tình thân đặc biệt bạc nhược, những gì đã xảy ra không quan trọng, về sau cô sẽ luôn có anh.
Anh sẽ luôn ở bên cạnh cô.
"Cũng cảm ơn em cho anh một mái nhà," thanh âm Hoắc Hàn khàn khàn, "Bà Hoắc."
Anh giống như đã gọi thành nghiện.
"Em có phải cũng nên sửa xưng hô một chút hay không?"
Ôn Thiên Thụ chôn mặt trước ngực anh, ý cười làm thế nào cũng không giấu được, "Hoắc tiên sinh?"
"Nếu không gọi, hôm nay cũng đừng nghĩ xuống giường."
Đáng giận! Thế nhưng dám uy hiếp cô.
Ôn Thiên Thụ trừng mắt anh một cái, anh cũng đã bắt đầu có động tác, cô đột nhiên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gọi bên tai anh, "Ông xã."
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều sửng sốt một chút.
Thật sự quá êm tai.
Hô hấp của anh trở nên thô nặng, "Lại gọi một tiếng."
Ôn Thiên Thụ lại không thuận theo, "Em muốn rời giường."
Cô cuộn chăn xuống giường tìm quần áo, tùy tiện tròng lên, liền tiến vào phòng tắm rửa mặt.
Hoắc Hàn tiếp tục nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, bỗng dưng bật cười.
Có thể nhìn thấy bà xã anh từ trước đến nay không biết xấu hổ lại thẹn thùng, cũng là một việc thật thú vị.
Anh cũng nhặt quần dài mặc vào, đẩy cửa phòng tắm đi vào.
Hai người sóng vai đứng trước bồn rửa tay đánh răng, tầm mắt giao nhau trong gương, trong mắt lẫn nhau đều có ý cười, rõ ràng hôm qua mới vừa lãnh chứng lại bỗng nhiên có một loại cảm giác như vợ chồng già.
Đại khái chính là ứng với câu nói kia, mỗi người trên đời này đều là một miếnh ghép hình, có ghép thành cha mẹ con cái, có ghép thành bạn bè, mà bọn họ từng miếng ghép thành vợ chồng.
Trời sinh vì đối phương mà sinh ra, đã định không thể tách rời.
Ăn xong bữa sáng, hai người liền bắt đầu lên đường về.
Ôn Thiên Thụ kính trà của con dâu mới trước mộ cha mẹ anh (tập tục của TQ, con dâu mới về nhà chồng phải mời trà bố mẹ, người lớn tuổi của nhà chồng và được người lớn trong nhà đáp lễ bằng lì xì), sửa miệng hô "Ba mẹ", đêm đó, em chồng đặc biệt đóng cửa hàng, làm một bàn đồ ăn để mọi người uống rượu nói chuyện phiếm, vô cùng hoà thuận vui vẻ, tiếng cười của Dung Dung cả đêm đều không ngừng, em trai bé thấy tất cả mọi người đều cười, cũng nhịn không được nhếch miệng theo, lộ ra hai, ba cái răng trắng như hạt gạo.
Hoắc Xu hơi say, lôi kéo Ôn Thiên Thụ nói không ít lời thành thật, chậm rãi xây dựng quan hệ chị dâu em chồng.
Sau khi ăn cơm chiều, Ôn Thiên Thụ lấy danh nghĩ tiêu cơm cùng Hoắc Hàn đi dạo xung quanh một vòng, chọn cho mỗi người một phần lễ vật coi như quà kỷ niệm trước khi bọn họ rời khỏi Tây An đi thành phố Tây Giang ngày mai.
Dạo một lúc lâu, khi về đến nhà, phòng của Hoắc Xu đã tắt đèn, Hoắc Hàn đành phải đem lễ vật về phòng, đặt lên bàn.
Anh lại lấy ra quyển gia phả, trịnh trọng thêm ở bên cạnh tên mình ba chữ "Ôn Thiên Thụ".
Hết thảy đều như đã định.
Ngày hôm sau hơn 9 giờ, Hoắc Hàn cùng Ôn Thiên Thụ khởi hành đi thành phố Tây Giang.
Hoắc Xu đưa bọn họ ra cửa, Dung Dung khóc đến thở hổn hển, cảm tình của trẻ con là thuần túy nhất, thích một người hay chán ghét một người đều viết hết trong mắt, Ôn Thiên Thụ đáp ứng bé xem tình hình đến lúc ăn tết sẽ trở về, lúc này mới dỗ được cô bé ngừng khóc.
Xe càng lúc càng xa, buổi chiều hơn 4 giờ thì đến thành phố Tây Giang.
Ôn Thiên Thụ đối với thành phố lớn lên từ nhỏ này có cảm tình rất sâu, dù cô có đi rất xa rất xa, nhưng có tới chân trời góc biển, khi quay đầu lại, trước sau đều có một thành phố mở ra đôi tay, tiếp nhận cô.
Đến gió thổi qua cũng là quen thuộc.
Thành phố Tây Giang so với trong ấn tượng của cô đã phồn hoa hơn, nhà cao tầng, dòng xe cộ dài dằng dặc, quán rượu nhỏ trước kia, quán trà nhỏ, tiệm cơm nhỏ lắc mình biến hoá thành khách sạn lớn, trên đường cây ngọc lan cũng thay đổi thành cây bông gòn cao lớn tươi tốt.
Hoắc Hàn mắt nhìn thẳng lái xe.
Ôn Thiên Thụ mở cửa xe ló đầu ra, làm gió thổi bay đầu tóc, "Đợi lát nữa đến gặp mẹ em, anh có căng thẳng không?"
Thật đúng là có chút.
Đây không thể so với "Gặp người lớn" bình thường, anh lần này tới chính là muốn xin lấy hòn ngọc quý trên tay mẹ vợ.
"Rất căng thẳng?" Ôn Thiên Thụ lại hỏi. Cô bất quá chỉ đùa với anh một chút.
Hoắc Hàn: "..."
"Em đã nói qua với mẹ và chú Chu."
Tay nắm tay lái của anh hơi buộc chặt, sau đó lại buông ra, bên môi hiện lên ý cười, "Tốt."
Xe đi vào khu dân cư cao cấp ở trung tâm thành phố, chậm rãi ngừng trước một đống biệt thự, một bé trai tầm sáu bảy tuổi đang đá bóng trên mặt cỏ, nghe được thanh âm quay đầu lại, "Mommy! Mommy daddy! Chị đã về!"
Cậu bé hướng trong nhà kêu, người lại nhanh chân hướng Ôn Thiên Thụ chạy tới, ôm chặt cô, "Chị, em rất nhớ chị, rất nhớ chị!"
Ôn Thiên Thụ sờ sờ đầu cậu bé.
Chu Mộ Vũ ôm chị đủ rồi, lại lanh lợi đánh giá người đàn ông bên cạnh cô, ngọt ngào kêu một tiếng, "Chào anh rể."
Hoắc Hàn cười, "Chào em."
"Về rồi, đã về rôi." Ôn Hoàn từ trong phòng đi ra. Chu Tiềm, Chu Mộ Sơn cũng xuất hiện, thậm chí Bạch Tuyết Ca cũng ở, còn hướng Ôn Thiên Thụ chớp mắt vài cái.
Thật là náo nhiệt a.
Hoắc Hàn đem quà tặng trong tay giao cho người giúp việc, dọc theo đường đi đều cân nhắc vấn đề xưng hô, gọi mẹ thì đây là lần đầu tiên gặp mặt, không khỏi có chút đường đột, nhưng gọi "Dì" thì con gái người ta cũng cưới rồi ...
Nhưng mà, vừa thấy đến người, một tiếng "Mẹ" tự nhiên rời khỏi miệng, "Mẹ, lần đầu gặp mặt, con là Hoắc Hàn."
"Tốt," Ôn Hoàn nhìn người trẻ tuổi cao lớn trước mắt này, "Tốt, thật tốt." Bà quay người đi gạt lệ.
Ánh mắt con gái thật không tệ, con rể này từ trên xuống dưới đều tìm không ra điểm nào không tốt, huống chi bà được nghe về chuyện quá khứ của bọn họ từ chỗ chồng mình Chu Tiềm, đã sớm đối với Hoắc Hàn sinh ra ấn tượng rất tốt, cùng với một tia áy náy ẩn dấu.
Hoắc Hàn cũng đã nhìn ra, lần này gặp mặt, mẹ vợ dường như càng căng thẳng hơn anh.
Ôn Hoàn muốn kéo tay con gái, Ôn Thiên Thụ theo bản năng muốn tránh, Hoắc Hàn nhìn qua liếc mắt một cái, cô liền ngoan ngoãn để mẹ kéo lại.
Ôn Hoàn quả thực không thể tin được, dùng sức cầm tay con gái, hốc mắt lại đỏ một vòng, "Đừng đứng, đều vào nhà đi."
Mọi người ngồi xuống trên sô pha phòng khách, người giúp việc mang trà lên.
Ôn Hoàn hỏi Hoắc Hàn: "Tiểu Hoắc, con là người ở đâu."
"Tây An ạ."
"Xa như vậy à." Về sau chẳng phải là khó mới gặp được con gái? Tuy rằng hiện tại cũng không dễ dàng.
Hoắc Hàn tự nhiên biết lo lắng của bà, "Nhà ở quê có chút cũ, tương lai chuẩn bị ở lại thành phố Tây Giang, Phồn Phồn là người ở đây, mẹ cũng ở chỗ này, về sau cũng sẽ thuận tiện."
Ôn Thiên Thụ sửng sốt.
Cô trước nay chưa từng nghe anh nói cái này, hóa ra đã gạt cô quy hoạch mọi thứ. Đáy lòng không phải không cảm động, người đàn ông này nhân nhượng mọi mặt, chuyện gì cũng vì cô mà suy xét.
"Thật sự?!" Ôn Hoàn ý thức được chính mình thất thố, miễn cưỡng khống chế tốt cảm xúc, "Vậy thật sự là quá tốt ..."
"Mấy năm nay thành phố Tây Giang phát triển càng ngày càng tốt, sinh hoạt rất tiện lợi, hoàn cảnh lại thoải mái," bà quả thực hận không thể đem mọi ưu điểm đều nói cho Hoắc Hàn nghe, "Về sau con và Phồn Phồn có con cái, ta cũng có thể giúp đỡ trông ..."
Chu Tiềm nhìn vợ khóc thành như vậy, đưa khăn giấy qua, "Bọn nhỏ đều đã trở lại, đây là việc đáng để cao hứng, sao còn khóc như vậy?"
Ôn Hoàn cười, "Em chính là rất cao hứng."
Sinh thời, căn bản không dám tưởng tượng chính mình còn có thể cao hứng như vậy.
"Tiểu Hoắc," tuy rằng đã nhờ con trai chuyền đạt lời xin lỗi, nhưng Chu Tiềm ít nhiều vẫn còn khúc mắc với việc không rõ lý lẽ mà "Loạn bổng đánh uyên ương" (dùng gậy đánh đôi uyên ương, ý chỉ cố tình chia rẽ đôi trai gái yêu nhau), "Trước kia ta xin lỗi, mong con đừng để trong lòng."
"Chú Chu," Hoắc Hàn cười nói, "Chuyện quá khứ không cần nhắc lại."
Chu Tiềm cười to, "Tốt, sau này chính là người một nhà."
Ông lại nhìn về phía Ôn Thiên Thụ, "Phồn Phồn, con sẽ không trách chú Chu chứ?"
Ôn Thiên Thụ giơ lên chén trà, "Đều là người một nhà, nào có trách hay không."
Chu Tiềm rất vui mừng, cùng cô chạm chạm ly, ngửa đầu uống sạch nước trà.
Bạch Tuyết Ca dựa vào Chu Mộ Sơn, nhìn bọn họ vừa nói vừa cười, trong lòng không biết có bao nhiêu vui vẻ.
Bạn nhỏ Chu Mộ Vũ nghẹn hồi lâu, rốt cuộc ngẩng đầu, "Mọi người nói xong việc chưa, dù sao cũng trả lại chị cho con đi?" Cậu từ trên sô pha nhảy xuống, lôi kéo Ôn Thiên Thụ, "Chị, em dẫn chị đi xem món đồ quan trọng này."
Chu Mộ Sơn nhịn không được trêu ghẹo, "Chị em hiện tại đã không phải của em."
Chu Mộ Vũ ngơ ngác một chút, "Sao lại không phải của em?"
Bạch Tuyết Ca cười khanh khách, "Chị em a, hiện tại là của anh rể em."
"Nói bậy!" Cậu nhìn Ôn Thiên Thụ đầy mặt ý cười, tựa hồ cũng hiểu được cái gì, khóe miệng gục xuống, "Chị, chúng ta đi thôi."
Ôn Thiên Thụ cùng cậu lên lầu.
Chờ đến khi hai người xuống dưới, người giúp việc đã chuẩn bị xong cơm chiều.
Ôn Thiên Thụ ngồi ở bên cạnh Hoắc Hàn, Chu Mộ Vũ canh cánh trong lòng lời anh trai nói, ở giữa bọn họ bỏ thêm cái ghế nhỏ.
Tất cả mọi người đều cười làm khuôn mặt nhỏ của cậu hồng toàn bộ.
Một bữa cơm cũng coi như hoà thuận vui vẻ ăn xong.
Nghỉ ngơi nửa giờ, Ôn Thiên Thụ liền chuẩn bị rời đi.
Ôn Hoàn là người đầu tiên không đáp ứng, "Phòng đã sắp xếp xong rồi, đêm nay ở lại đi."
Ôn Thiên Thụ kiên trì, "Con muốn về nhà."
Ôn Hoàn nghẹn ngào: "Phồn Phồn, nơi này ... cũng là nhà của con mà."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi