THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP CỦA CHÚNG TA - LÂM UYÊN NGƯ NHI

Những người đó thực mau liền rời đi.
Hoắc Hàn đang muốn thở phào một hơi, cả người lại căng thẳng, có cái gì mềm mềm đụng phải môi anh ...
Một chút, có thể nói là do không cẩn thận.
Lần thứ hai, liền thành có phần cố ý.
Lần thứ ba, khắp nơi ......
Đây là hôn đến nhiệt tình?
Hơi mỏng sương trắng, như con rắn nhỏ len lỏi giữa núi rừng, nhảy múa sau rừng cây xanh biếc ướt át.
"Buông tay." Thanh âm không mang theo một tia cảm xúc đánh vỡ an tĩnh.
"Từ từ," Ôn Thiên Thụ vỗ vỗ ngực, mặt không đổi sắc mà nói, "Chân em hình như có chút mềm."
Theo động tác của cô, mềm mại phập phồng kia dán đến càng gần, hơn nữa quần áo mùa hè mỏng manh, Hoắc Hàn có thể cảm giác được rõ ràng, cùng bảy năm trước ngây ngô hoàn toàn bất đồng, chỗ kia hiện giờ đã là hình dạng chân chính của phụ nữ.
Anh mím chặt môi, đường cong cằm bạnh ra.
"Anh còn chưa trả lời vấn đề của em, em thì sao?"
Anh còn thích em sao?
Sắc mặt Hoắc Hàn hoàn toàn lạnh xuống, "Tôi không có thời gian chơi cùng cô."
Anh nắm lấy hai khuỷu tay cô, khống chế lực độ muốn tách ra, không nghĩ tới thử hai lần cũng không buông ra được liền cau mày cúi đầu nhìn cô.
Tầm mắt hai người giao nhau, cũng bất giác đều dùng một loại ánh mắt đã thâm lại càng thâm, dường như muốn nhìn vào tận tim nhau.
Cặp mắt trước kia cô cực kỳ yêu, khi cười rộ lên so với ánh nắng còn ôn nhu hơn, lúc này lại giống như hồ sâu, mang khí lạnh, căn bản nhìn không tới đáy.
Ôn Thiên Thụ bại trận trước, chủ động buông lỏng tay.
Bất đắc dĩ mà âm thầm thở dài, năm đó người không tới theo giao hẹn rõ ràng là anh, vì cái gì lại giống như cô mới là kẻ phụ bạc?
Này ở giữa, chẳng lẽ còn có hiểu lầm khác?
Hiển nhiên trước mắt tuyệt đối không phải thời cơ tốt để hỏi.
Hoắc Hàn đã đẩy cửa gỗ ra đi vào.
Sắc trời còn chưa sáng hẳn, anh mở đèn pin di động, ngồi xổm trên mặt đất không biết tìm cái gì.
"Từ đường nhỏ bên cạnh tới đây." Anh căn bản không quay đầu lại, tựa như sau lưng mọc thêm đôi mắt, nhìn thấy nhất cử nhất động của cô.
Ôn Thiên Thụ nhanh chóng đem chân đã bước một nửa ra thu hồi lại, theo tuyến đường anh nói đi qua, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm dấu chân trên mặt đất.
"Có phát hiện gì sao?" Cô hạ giọng hỏi, "Thật là những người đó?"
Hoắc Hàn gật đầu, "Khả năng rất lớn."
"Vậy vừa rồi anh có nghe rõ bọn họ nói chuyện không?"
"Không."
Ôn Thiên Thụ có chút tự trách, vừa rồi nếu không phải cô dẫm lên cành khô phát ra tiếng vang, cũng không đến mức rút dây động rừng, nói không chừng có thể bắt được manh mối hữu dụng gì đó.
"Vừa rồi ở chỗ này nói chuyện là hai người đàn ông."
"Làm sao anh biết?"
Hoắc Hàn liếc nhìn cô một cái, "Dấu chân."
Anh nhặt được một nhánh cây, ở hai cái dấu chân bên cạnh vẽ một vòng, Ôn Thiên Thụ thò người ra phía trước xem, tóc dài cũng theo đó rũ xuống, da ở cần cổ trắng như băng ngọc giữa tóc đen như ẩn như hiện, gió lạnh thổi qua liền phảng phất trong không khí quanh mình đều tỏa ra nhàn nhạt hương tóc kia.
Hoắc Hàn cọ cọ chóp mũi, dùng nhánh cây chỉ chỉ, "Rạng sáng ba giờ hai mươi tư phút mưa ngừng, trước mắt xem ra hiện trường trừ bỏ chúng ta, chỉ có hai loại dấu chân mới này tương đối hoàn chỉnh."
Mà căn cứ thanh âm lúc trước nghe được cùng dấu chân lớn nhỏ suy đoán, hẳn là hai người đàn ông.
Ôn Thiên Thụ nhìn biểu tình của anh như có suy tư gì, hỏi, "Còn có thể nhìn ra tin tức khác không?"
Anh lại đột nhiên hỏi, "Thể trọng của cô là bao nhiêu?"
Cô sửng sốt, hỏi cái này làm gì?
"Bao nhiêu?"
"45 kg."
Thanh âm hai người cùng nhau vang lên —
"Chính xác sao?"
"Có vấn đề gì sao?"
Ôn Thiên Thụ chửi thầm, quả nhiên trong xương cốt vẫn không thay đổi được bản chất khoa hóa.
"Hẳn là vậy đi, con số này duy trì thật lâu."
Anh "Ừ" một tiếng tỏ vẻ đã biết, "Cô đứng lên, đi tới trước hai bước."
Ôn Thiên Thụ tuy rằng không rõ, nhưng vẫn làm theo.
"Được rồi."
Hoắc Hàn đi qua xem dấu chân cô. Sau cơn mưa chất đất mềm xốp, bùn đất dễ dàng vỡ ra, cho nên dấu chân bên cạnh xem cũng không hoàn toàn rõ ràng.
Hiện tại có vật tham chiếu, số liệu cũng có thể càng chính xác hơn một chút.
"Một người cao khoảng 165 cm, thể trọng trên dưới 49kg, tầm 40-45 tuổi, giày bên chân phải có lỗ thủng, một người khác cao 178 cm, thể trọng ước chừng 80 kg, tuổi hẳn là không vượt qua ..."
Ôn Thiên Thụ kinh ngạc, "Xem dấu chân có thể biết nhiều tin tức như vậy?"
Hoắc Hàn giải thích, "Khi có cùng một sức chịu nén tương đồng, áp lực cùng diện tích chịu lực có quan hệ trực tiếp ..."
Cô lập tức hiểu được, "Từ dấu chân nông sâu có thể tính ra áp lực đối diện, do đó tính ra thể trọng, về chiều cao là căn cứ vào chiều dài dấu chân để tính ra."
Nguyên lai đây là "Nện bước truy tung" nổi danh kia.
"Nhưng mà," Ôn Thiên Thụ vẫn có một nghi vấn, "Tuổi thì làm sao mà biết được?"
Hoắc Hàn cầm nhánh cây chỉ cho cô xem, "Nói thế này, người thanh niên bước chân lớn, khoảng cách giữa các dấu chân phân bố đều đều, đi đường đều giống nhau theo đường thẳng tắp, còn người trung niên, đi đường bình ổn chầm chậm, khoảng cách thời gian bước chân sẽ tương đối nhỏ hơn ..."
Ôn Thiên Thụ nghe thật nghiêm túc, trong mắt có ý cười xuất hiện, người này vô luận là lĩnh vực nào, làm công việc nào, anh đều sẽ lóa mắt như vầng thái dương.
Ánh mắt cô cho tới nay vẫn thật tốt.
Giọt nước vẫn treo giữa nhánh cây bắt đầu chấn động rớt xuống dưới tia nắng mặt trời đầu tiên, sương sớm tan đi, hai người hiện ra rõ ràng trước mắt nhau.
Người con gái ý cười xinh đẹp, hai tròng mắt đen tỏa sáng, đong đầy nhu tình.
Hoắc Hàn thấy đầu quả tim mình hung hăng run lên liền dời tầm mắt đi.
Ôn Thiên Thụ cũng không thèm để ý, "Em sẽ lưu ý nhiều hơn hai loại người anh vừa mới nói kia."
Anh nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng, "Phiền toái cô."
"Trước mắt so với em cũng không có ai thích hợp hơn làm chuyện này," cô lại nói, "Anh là người lạ, hơn nữa khuôn mặt dễ nhận ra như vậy, nơi nơi hỏi chuyện thật dễ bị người khác phát hiện, mà em từ mấy tháng trước đã đến nơi này tu sửa bích hoạ, các nơi trong chùa cũng biết rõ, hơn nữa dù nói thế nào thì những người đó cũng sẽ không hoài nghi đến một người phụ nữ mềm yếu đi?"
Hoắc Hàn nhịn không được cười một cái. Anh nhưng không cho rằng người phía trước đẩy thế nào cũng không ra này sẽ cùng hai chữ "Mềm yếu" này có liên quan.
Ôn Thiên Thụ cũng đã thật lâu không nói lời lớn lối như vậy, thấy anh cười, mục đích đã đạt được liền vẫy vẫy tay, "Em vào trước, có việc lại liên hệ."
Cô không về phòng mà đi rồi một vòng khắp nơi, sau đó trực tiếp đi Thiên Phật tháp, tính toán nhìn xem ba "Học sinh" đang làm gì.
Trong chùa làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn nghiêm cẩn, những yêu cầu của cô lúc trước may mắn ba người đều nghe theo, đúng giờ rời giường rửa mặt đi ăn cơm, đến bích hoạ thất bắt đầu công việc.
Lâm Sơn phân tích báo cáo bệnh hại cùng danh sách tài liệu phục chế của Cao Minh đều viết đến đáng giá thưởng thức, hai người kết hợp cơ hồ có thể nói đã hiểu rõ tu bổ phục hồi bích hoạ, đến cả Triệu Kỳ Kỳ bị cô phân công hút bụi bích hoạ, lúc này cũng thành thành thật thật mà đứng ở trên chiếc thang, trong tay đang cầm cây phất trần đem thuốc màu chếch phía sau lưng phủi đi.
Ôn Thiên Thụ không có thành kiến giới tính, nhưng từ thực tiễn mà xem, loại công việc tinh tế này vẫn thích hợp để con gái làm hơn.
Cao Minh thấy cô trước tiên, cười chào hỏi, "Cô Ôn, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Hai người khác cũng phát hiện Ôn Thiên Thụ đã đến, Lâm Sơn trực tiếp cầm ống chích đến gần, "Cô Ôn, cô có thể lại đây giúp em xem một chút không? Em......"
Triệu Kỳ Kỳ vội vàng từ trên thang bò xuống đánh gãy câu nói kế tiếp của cậu ta, "Tôi còn phải làm hút bụi bao lâu nữa?"
Vẫn luôn đứng ở chỗ cao, lại phải ngẩng cổ, xương cổ đều muốn bệnh, hơn nữa thời gian lâu như vậy mới miễn cưỡng rửa sạch được một bàn tay Thiên Thủ Quan Âm, nếu toàn bộ mặt tường đều phải rửa sạch sẽ thì phải làm tới ngày tháng năm nào, đến lúc đó báo cáo thực tập chẳng phải là một trang giấy trắng?
Triệu Kỳ Kỳ còn có rất nhiều câu oán hận trong lòng: Phòng thì dột, ngẫu nhiên lại có chuột đến thăm, ngủ thì muỗi ong ong kêu không ngừng, một ngày ba bữa thức ăn chay ăn đến mức sắc mặt trở lên vàng vọt, không có nước thần tiên che chở da thịt đã bắt đầu trở nên thô ráp. Nếu không phải, nếu không phải bởi vì ...
Cao Minh nhận được ánh mắt, cũng giúp bạn gái cầu tình.
"Là đối với công việc tôi an bài không hài lòng sao?"
Ôn Thiên Thụ nhìn Cao Minh hỏi, cậu vội vàng xua tay, "Không có không có, chúng em không phải ý tứ đó."
Triệu Kỳ Kỳ bất mãn nhẹ giọng nói một câu, "Nếu đi theo thầy Trương, khẳng định sẽ an bài hợp lý hơn." Cũng không thể toàn bộ kỳ thực tập đều dùng để làm hút bụi bích hoạ đi?
Cô tới là để học tập, không phải tới để chịu ngược.
Lời này nhưng thật ra đã nhắc nhở Ôn Thiên Thụ, "Nếu chúng ta đều không thể thích ứng lẫn nhau, như vậy cũng không thể miễn cưỡng."
Cô lấy ra di động, mở màn hình, "Tôi sẽ gọi cho thầy Trương, sau này khả năng không có cách nào cùng các bạn thực tập tiếp."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi