THỜI HẠN SĂN THÚ



Đầu Thời Sơn Duyên bất động, chỉ dời ánh mắt, nhìn hình dáng Yến Quân Tầm cuộn tròn ở trên sô pha.

Chuyện xưa về Khu Đình Trệ.

Phân khu 156.

Số 36809 tựa như ruồi bọ trong bãi rác thường thấy, Thời Sơn Duyên không muốn kể, nhưng anh cũng không nói “không” với Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm chờ đợi với cánh tay tê mỏi của mình, suy nghĩ của hắn bắt đầu lang thang không ngừng.

Hắn đã nhìn thấy những bức ảnh của Khu Đình Trệ, nơi rác rưởi tập trung thành biển và chuột thối rữa được lấp đầy trên mặt đất.
Thời Sơn Duyên cuối cùng cũng mở miệng: “Cuộc sống 36809 rất nhàm chán, có một ngày anh ta rốt cuộc quá chán, muốn tìm một cái gì khác để làm.

Hắc Báo tuyển thành viên mới ở Khu Đình Trệ, anh ta đi báo danh, kết quả phát hiện bản thân thiên phú dị bẩm.

Vì vậy, anh ta đã đi đến căn cứ, bắt đầu đào tạo bắn súng, sau khi tốt nghiệp dấn thân vào sự nghiệp vĩ đại bảo vệ Liên Minh, kể từ đó anh ta đã có một cuộc sống hạnh phúc và những cuộc ăn chơi đàng điếm.”
Chăn của Yến Quân Tầm phát ra âm thanh sột soạt, hắn quay đầu lại, nhìn Thời Sơn Duyên nói: “Anh nói đi đâu vậy, đây là chuyện xưa của 01AE86.”
Thời Sơn Duyên vẻ mặt không thay đổi: “Em mau ngủ đi.”
Yến Quân Tầm nhìn anh, hỏi: “Anh sẽ nói cho tôi biết về 36809 chứ?”
Thời Sơn Duyên nói: “Nếu em tò mò về phong tục và con người ở Khu Đình Trệ, tôi đề cử cho em xem phim tài liệu của Liên Minh.”
Yến Quân Tầm lần thứ hai xoay người, nhìn nhìn anh, không nói gì nữa.
Thời Sơn Duyên cảm thấy trái tim mình như bị đâm trúng, những xúc tu mềm mại của Yến Quân Tầm đã vươn vào, chọc ra gợn sóng bất ngờ trong thế giới cằn cỗi của anh.

Trực giác nói cho Thời Sơn Duyên biết tình cảnh lúc này rất nguy hiểm, ý thức lại đang nói không sao.
“……36809,” Thời Sơn Duyên khuỷu tay chống đầu gối, và nghiêng về phía Yến Quân Tầm, tư thế này khiến anh đến gần Yến Quân Tầm hơn, “36809 sinh ra ở bãi rác, cách căn phòng kính của em rất xa.”
Thời Sơn Duyên nhìn Yến Quân Tầm mặt trắng nõn, có một loại tham lam dâng trào.

Nhưng mà kỳ diệu chính là, anh có được một người ngang ngược, ác tính như vậy, lại có thể được phản chiếu trong đôi mắt trong suốt nhìn thấy đáy của Yến Quân Tầm.

“36809 chịu trách nhiệm dọn dẹp bãi đậu xe Phân khu 156, công việc hàng ngày là bắt chuột, bắt đủ một trăm con có thể đổi một bữa cơm,” Thời Sơn Duyên giọng điệu bình thường, “Cuộc sống cũng không tệ lắm.”
Yến Quân Tầm mái tóc lộn xộn, hỏi: “Muốn bắt sống sao?”
“Chỉ cần không phải thối hoặc ghê tởm quá, bọn họ đều sẽ thu toàn bộ,” Thời Sơn Duyên ánh mắt thủy chung không rời khỏi Yến Quân Tầm, “Nhưng công việc này về sau lại thất bại.”
Chất thải tích lũy không được xử lý khoa học, chuột ngâm bên trong gặm nhấm dần dần biến dị.

Năm 2150 Khu Đình Trệ bạo phát dịch chuột, xác chết của con người thay vì chuột ngâm trong biển rác, mà Khu Quang Quỹ bắt đầu phổ biến các phương tiện xe quang truyền trong năm đó.
“36809 bắt đầu trộn lẫn trên đường phố,” Thời Sơn Duyên nghĩ đến những con phố bẩn thỉu của Khu Đình Trệ, giọng điệu dần dần vui vẻ, “Kết bạn không ít.”
Những “người bạn” này thường xuyên vi phạm pháp luật Liên Minh, hệ thống của Thanh tra khu vực cũng không thể truy tìm sâu trong núi rác, gần biên giới phía Nam của Liên Minh thường xuyên xảy ra hỏa hoạn, buôn lậu là phương tiện sinh tồn đầu tiên của bọn họ.

Bọn họ ở Khu Đình Trệ sinh hoạt đến tiêu dao tự tại, so với các thành viên thanh tra càng khiến người dân địa phương sợ hãi, trình độ diễu võ dương oai này trực tiếp ép trùm buôn thuốc phiện của phía Nam Tuyến Liên Minh.
Thời Sơn Duyên cùng những “người bạn” này ở chung rất vui vẻ, tuy rằng đối phương không nghĩ như vậy.

Đợi đến khi Hắc Báo tuyển thành viên mới, mọi người đều đăng ký.
“36809 có một cuộc chia tay dài với họ, trong đó có lộ trình tâm lý em có thể tự động điền vào,” Thời Sơn Duyên đề nghị, “cố gắng buồn một chút, để phù hợp với tình huống câu chuyện.”
Trong bài kiểm tra cuối cùng, chỉ có Thời Sơn Duyên sống sót đến cuối cùng, anh nhặt thẻ của những người này như bắt những con chuột, biến chúng thành điểm số của chính mình.

Sức mạnh còn sót lại của những người này ở Khu Đình Trệ hình thành tổ chức hiện giờ.

Thời Sơn Duyên sau khi tiến vào Hắc Báo thường xuyên nhìn thấy bọn họ trong danh sách nhiệm vụ, khi anh không có chuyện gì đều sẽ đi “chào hỏi” bọn họ.
Năm 2162, Thời Sơn Duyên bị trục xuất khỏi đội, 30% các bài đăng về việc giết chết Thời Sơn Duyên trên Hắc Địa đều đến từ chính Tổ Chức Khu Đình Trệ, bọn họ đối với Thời Sơn Duyên hận ý không phải vô duyên vô cớ.
“… 36809 Sau những chuyện này, cuối cùng anh ấy cũng trưởng thành.

Anh ấy đi đến tân thế giới” Thời Sơn Duyên nhìn thấy Yến Quân Tầm nhắm mắt lại, nghe được Yến Quân Tầm hô hấp ổn định, “Trong tân thế giới có một căn phòng kính, thế nhưng có người ở bên trong…… Mặt sau chính là chuyện xưa của 01AE86.”
Ngón tay Yến Quân Tầm vô thức sờ xuống chăn và cọ vào mu bàn tay của Thời Sơn Duyên.

Hắn cảm nhận được độ ấm của Thời Sơn Duyên, không đáng sợ như mấy lần trước, giống như một chiếc giường dệt bằng lông vũ mềm mại, túm lấy suy nghĩ của hắn, để cho hắn từ những hiện trường đó trở về nơi này.
“…… Ngủ ngon.” Yến Quân Tầm ý thức mơ hồ, chìm vào giấc ngủ sâu.
Bóng đêm dày đặc bao bọc những cảm xúc còn sót lại của Thời Sơn Duyên, anh nghe thấy tiếng sấm trong bóng tối.


Nhưng khi đôi mắt của anh đi theo âm thanh, lại phát hiện ra rằng sấm sét từ trong lồng ngực của mình.
Anh im lặng giây lát và nói: “Ngủ ngon.”
* * *
Lâm Sóng Sóng đối với tiếng quạt sau tiếng âm thanh la hét không hề biết, hắn hoàn toàn không hiểu được tầm quan trọng của quạt điện, đó là thứ mẹ hắn mua về, đặt ở đó rất nhiều năm, mỗi mùa hè đều sẽ “Xì xụp” chuyển động.
Bây giờ hắn đang phấn khích vì hành động của mình.
Lâm Sóng Sóng đi tới đi lui trước gương ở trong phòng khách, hắn mặc âu phục cũ của ông nội, tưởng tượng được vạn người chú ý khi phỏng vấn.
“Ngài đối hành vi chính mình nghĩ như thế nào?”
Lưu Thần nhất định sẽ hỏi hắn câu hỏi này, hắn đã viết xong đáp án trong vở.
“Rất, rất tốt,” Lâm Sóng Sóng nắm tay, nhìn vào gương nâng cằm lên, cố gắng làm mình thoạt nhìn thật tự tin, “Tôi rất thành công.

Những tin tức này,” làm nói chậm lại và nhã từ rõ ràng, “Bởi vì tôi mà khuấy động Liên Minh.

Tên Lâm Sóng Sóng sẽ được lưu lại trong lịch sử tội phạm, những người đó, những nhà phạm tội học, bọn họ sẽ xếp hàng để nghiên cứu tôi.”
Lâm Sóng Sóng đáp xong liền nhíu mày, hắn phát hiện lưng gù của mình không tốt lắm, lúc cố thẳng người thì bụng sẽ lồi ra.

Điều này làm cho hắn cảm thấy nản lòng, rồi lại vô pháp giải quyết.
Lâm Sóng Sóng, mày lưng gù giống như cha mày.

Thật xứng đáng là hạt giống của cha già mày!
Trán Lâm Sóng Sóng bị mẹ hắn khinh bỉ chọc vào, thân thể nhỏ bé lắc lư theo, trên trán rất nhanh liền nổi lên một mảnh màu đỏ.

Môi hắn mấp máy, không dám nói chuyện.
“Tôi muốn tìm một giáo viên thể hình,” Lâm Sóng Sóng cao giọng nói, “Sửa dáng vẻ  tôi lại cho đúng.”
Hắn nhớ tới con mồi đầu tiên Ngô Quỳnh Hoa, người phụ nữ kia cũng lưng gù, khi ho thân thể gầy gò giống như con tôm khô, ở trong mắt hắn đáng khinh nói không nên lời.


Nhưng hắn cảm thấy Ngô Quỳnh Hoa giống mẹ hắn nhất, mẹ hắn sau khi bị bệnh chính là Ngô Quỳnh Hoa.
Lâm Sóng Sóng nghĩ, già nua và suy nhược đều giống nhau —— lời này là Bạch Tinh Tình nói.

Bạch Tinh Tình lúc ấy vuốt ve trán hắn, nhẹ nhàng thổi về phía hắn, cười hì hì nói ra những lời này.

Mùi thơm đó khiến Lâm Sóng Sóng lạc phương hướng, hắn mơ màng hồ đồ mà đi theo Bạch Tinh Tình, bị Bạch Tinh Tình mê hoặc đến không biết đông nam tây bắc.
Hắn rất yêu Bạch Tinh Tình, yêu đến muốn kết hôn với Bạch Tinh Tình.

Hắn cho rằng bản thân có thể cùng Bạch Tinh Tình tạo thành một gia đình hoàn hảo, có lẽ họ sẽ có con.
Lâm Sóng Sóng nghĩ đến đây, lại cảm thấy khó chịu.

Trong ngực hắn buồn bực đến hoảng hốt, ngay cả là ảo tưởng cũng không muốn tiếp tục.

Hắn cởi bộ đồ của ông nội và xếp chồng nó trở lại vào tủ quần áo.
Quần áo của ông nội đều do mẹ hắn giặt, kể cả đồ lót, có đôi khi mẹ hắn cũng sẽ ngủ ở phòng ngủ của ông nội.
Đây là để dễ bề chăm sóc ông.
Mẹ hắn ở trong phòng khách gác chân, đốt thuốc lá kém chất lượng, không nhìn Lâm Sóng Sóng một cái, miệng lặp đi lặp lại nói.
“Để tránh nửa đêm bị đờm sặc chết.

Sặc chết là tốt rồi, cái thứ già bất tử này.”
Mẹ hắn vuốt tóc, lộ ra khuôn mặt không có huyết sắc xanh trắng.

Khi bà không chửi rủa, bà thường ngồi đó hút thuốc một mình, nhìn ra cửa và lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Nhưng bà hiếm khi đi ra ngoài, như thể bà đã quen với cuộc sống bẩn thỉu như vậy.
Thế giới của Lâm Sóng Sóng được tạo thành từ mẹ hắn, thế giới bị đen trắng chia cắt.
Thế gian này đầu thai lại mới là sống.
Mẹ hắn hút thuốc xong đều phải sâu kín mà nói.
“Mày trời sinh đê tiện, nhất định phải chui vào trong bụng tao.

Tao mắng mày cũng là số mày vậy, mày hiểu không? Mạng tao quá tồi tệ, cho nên mày ở cũng là tồi tệ từ gốc rễ.


Đời này không thể làm được người thượng đẳng, chính là con mồi của người khác, dù sao đều bị hủy hoại.”
Bà nhìn về phía Lâm Sóng Sóng, đôi mắt to quyến rũ trống rỗng, giống như giếng cũ khô héo, bên trong có thứ khiến Lâm Sóng Sóng kinh hãi.
“Đừng giống cha mày bị một con điếm mê hoặc.

Tao ghét nhất mấy con điếm, bọn đó còn đê tiện hơn mày.”
Lâm Sóng Sóng dùng áo thun lau mồ hôi, lẩm bẩm “đê tiện hơn tôi”, quay trở lại phòng khách và bật TV.

Hắn ngồi thẳng lưng, như thể mẹ hắn vẫn đang dõi theo hắn, ngay cả kênh cũng là kênh thiếu nhi.
“Tôi muốn tìm một giáo viên thể hình,” Lâm Sóng Sóng nắm lấy áo thun, “tìm một giáo viên thể hình.”
Dịch Đình đầu choáng váng, nhưng là cô vẫn luôn ở chú ý âm thanh của Lâm Sóng Sóng.

Cô nghe được Lâm Sóng Sóng lặp đi lặp lại nói “giáo viên thể hình”, không khỏi cắn chặt răng, có một ý tưởng.
* * *
“Mẹ Dịch Đình là giáo viên múa ba lê,” Yến Quân Tầm đứng dưới nhà để xe của Tiểu Khu Cũ, vừa quan sát tòa nhà, vừa nói, “Đơn thân, ở bên trong khu thương mại mới mở lớp học, đã chuẩn bị mua nhà ở bên kia.

Thanh tra từ chối giải thích cho bà ta về tiến độ của vụ án, và bà ta đang ở cổng cục thanh tra.”
Thời Sơn Duyên ngửa đầu nhìn tòa nhà, nói: “Dịch Đình cũng là tự mình đi học?”
“Cô ta có mẹ đón,” Yến Quân Tầm nhắc tới mẹ cô ta đều là “Mẹ”, “Nhưng đêm cô ta mất tích chúng ta ở Lệ Hành.

Khu vực bị mất điện, mẹ cô kẹt xe trên đường hết mấy giờ, chờ đến trường học Dịch Đình đã biến mất.”
Hôm nay Khu Đình Bạc rất nóng, mặt trời chiếu rọi mặt đất, lúc này rất ít người ra ngoài.

Trong Tiểu Khu im ắng, chỉ có những tiếng quạt quay.

Khắp nơi trong Tiểu Khu đều là quạt, muốn chỉ dựa vào cái này tìm chỗ ở của hung thủ sẽ rất khó.
Thời Sơn Duyên giơ tay lên ngăn trở ánh mặt trời, nhìn xung quanh một vòng.
Nhưng hung thủ sẽ không dám hành động ở gần nhà cô gái, hắn mỗi lần đều nằm vùng ở đây.

Loại tâm thái sợ hãi rụt rè này rất dễ bại lộ phạm vi, hắn không sống gần các nạn nhân, hắn sống ở một nơi mà hắn có thể tiếp xúc với họ một cách tự nhiên.
Nó giống như một vòng tròn và hắn đang xem mình là tâm hình tròn đó.
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi