THỜI HẠN SĂN THÚ



Phác Lận nhìn thấy hình ảnh giám sát bên trong xe cũng biến mất, hắn nhớ tới đêm đó cục thanh tra bị tấn công, không thể không nói: “Anh mang thiết bị che chắn sao?!”
“Rẽ trái có xe,” Yến Quân Tầm còn không khâu xong, “Phía sau sắp đuổi kịp!”
Phác Lận nghe được tiếng gầm của xe hành động, hắn chuyển tay lái, đem xe nhét vào bên lối đi bên phải.

Bên cạnh lối đi còn có cống rãnh chưa được che lại, trong xe âm thanh “ầm ầm” khiến người ta muốn đập vào nóc xe.
Phác Lận nói: “Lập tức sẽ tốt!”
Khi Phác Lận nhấn chân ga, lốp xe ép chặt.

Chiếc xe cạo tường ù ù, cuối cùng lắc lư về phía đường lớn.
“Không có thuốc tê,” Yến Quân Tầm nhìn lên Thời Sơn Duyên một cái, “Thực xin lỗi ——”
Chiếc xe lắc lư một lần nữa, Phác Lận ảo não nói: “Thật không dễ lái! Đường quá nhiều xe!”
Đau đớn của Thời Sơn Duyên không quá nhiều, nhưng anh rất thích câu “Thực xin lỗi”, bởi vậy không có phản bác, cũng không có giải thích.

Anh lộ ra biểu tình “Không sao”, cố gắng thể hiện sự rộng lượng hết mức có thể, để làm Yến Quân Tầm càng thêm áy náy.
Yến Quân Tầm một lần nữa cúi đầu, hắn nghe được tiếng mưa vỗ cửa sổ xe, so tiếng súng còn dễ nghe hơn, nhưng âm thanh này càng lúc càng lớn, mưa lớn như muốn từ trong tai hắn tràn ra!
“Máy bay kiểu ong đang đuổi theo xe,” Yến Quân Tầm hơi nghiêng đầu, nước mưa làm tai hắn ngứa ngáy, hắn hỏi Thời Sơn Duyên, “Có phải là mưa đang lớn hơn hay không?”
“Không,” Thời Sơn Duyên nhìn đến Yến Quân Tầm thần sắc biến hóa, “Nó đang nhỏ lại.”
Nó đang nhỏ lại.
Yến Quân Tầm muốn làm cho mình hoàn toàn tin tưởng những lời này, hắn ở trong miệng nói qua một lần, nhưng tiếng mưa không dừng lại như dự kiến.
“Máy bay kiểu ong không đáng sợ,” Phác Lận giải thích cho chính mình, “Đây là lối đi chung, nếu họ kích nổ máy bay ở đây ……”
Nóc xe nhất thời nổ mạnh, máy bay kiểu ong nổ tung sóng lửa ở trong mưa giống như đóa sen đỏ nở rộ.


Xe ở hai bên xe hành động chưa kịp chuẩn bị, tài xế còn đang đánh giá chiếc xe khập khiễng kỳ quái này, ai ngờ mảnh vỡ nổ tung bắn về kính chắn gió của chiếc xe.
Những đứa trẻ ở ghế sau của chiếc xe dân dụng chợt khóc lớn, bị dọa bởi âm thanh cùng mảnh vỡ bay tới.
Phác Lận ổn định tay lái, mồ hôi làm cổ áo hắn ướt nhẹp, hắn không thể hiểu được hét lên: “Điên rồi sao!”
“Tôi phải nhắc nhở anh,” Thời Sơn Duyên nói, “nhiệm vụ của 7-004 là giết tôi bằng mọi giá và mang đi Yến Quân Tầm.”
Phác Lận đã dành thời gian để liếc nhìn gương chiếu hậu: “Bọn họ đang phạm pháp, đây là toàn bộ cư dân Khu Đình Bạc!” Hắn nói xong lại thấy được máy bay kiểu ong, trong quá trình tăng tốc hỏi, “Rốt cuộc còn có bao nhiêu máy bay?!”
Yến Quân Tầm cảm thấy mình sắp bị mưa làm ướt, hắn nghe Phác Lận nói chuyện như là cách một tầng nước, mơ mơ hồ hồ.

Nhưng hắn có thể nhìn thấy máy bay kiểu ong, những quả bom nổ nhỏ này đều có cameras.

Hắn nói: “Mười ba.”
Nóc xe gần như bị nổ tung.
Trước mắt Yến Quân Tầm đều là hình ảnh ‘đường lớn trên mặt đất’ lược qua nhanh chóng, đây góc nhìn của máy bay.

Hắn cảm thấy mình là một chiếc máy bay và sau đó đập đầu vào cột điện.

Hình ảnh trước mắt theo va chạm mà biến mất, chỉ có loại cảm giác choáng váng xông thẳng lên là còn tồn tại.
Hephaestus phát ra âm thanh “uh” trong quan sát của mình.
Các phương tiện dân dụng chung quanh xe hành động đều đang né tránh, bị bỏ lại phía sau.

Phác Lận phải lái xe về phía trước, hắn muốn rời khỏi nơi người đi bộ tụ tập.

“Tìm cơ hội thoát khỏi bọn chúng,” Phác Lận thay đổi quan điểm, “Chờ Khương ca ra tù tôi phải mời hắn ăn cơm!”
“Quang thiết,” Thời Sơn Duyên nghiêng đầu, từ cửa sổ xe bị hỏng nhìn thấy ống khói của nhà máy than cốc, “Nó sẽ đi qua.”
Phác Lận ngoảnh đầu lại hỏi: “Muốn tôi đâm vào nó sao?”
“Không sai,” Yến Quân Tầm đã khâu xong, hắn đưa ra trả lời khẳng định, “Đi qua điểm bị kẹt xe phía trước”
Thời gian quang thiết đi qua cố định, hơn nữa thời gian đi qua rất dài, nếu Phác Lận  có thể lao qua được, nó có thể thay bọn họ ngăn trở đuổi bắt phía sau.
Phác Lận cảm thấy tối nay là lần lái xe cuối cùng của mình, hắn có thể nhìn không thấy mặt trời của ngày mai.

Điều này làm cho hắn buồn và phát ra âm thanh nghẹn ngào khi đang khẩn trương lái xe: “Tôi muốn nói xin lỗi với mẹ tôi.”
Yến Quân Tầm nằm sấp bên cửa sổ, mưa nhỏ dán trên má hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy đèn xen kẽ phía sau.
“Tôi không nên không nghe lời bà, chạy tới tham gia thi vào cục thanh tra.” Phác Lận  tăng thêm mã lực, “Tôi còn muốn cùng Giác nói một câu!”
Thời Sơn Duyên cầm đi súng của đội viên từ trên mặt đất và hỏi: “Anh muốn tỏ tình với nó sao?”
Yến Quân Tầm nhìn thấy các tòa nhà trong Khu Đình Bạc đang sụp đổ, chúng hướng về phía hắn đè ép, tạo ra từng đợt tro bụi.

Có gió đang phả vào mặt hắn, còn có hương vị tro bụi.

Nhưng hắn không có phát ra bất kỳ âm thanh nào, ngay cả hô hấp cũng không có rối loạn.
Bởi vì đây là giả.
Hắn không muốn bản thân làm ầm ĩ giống như một kẻ điên!
“Tôi muốn lập gia đình với nó,” máy bay phía trên đang lao xuống, Phác Lận đã xông lên cao tốc, lại qua thêm một cái đường hầm nữa là đến đoạn giao với quang thiết, “Còn muốn cùng nó uống một ly rượu vang dữ liệu!”
Thời Sơn Duyên lắp xong băng đạn, nhanh chóng lên đạn, nâng cánh tay, nghiêng về phía trên nã một phát súng, đuôi máy bay lập tức nổ tung, nghiêng trên không trung, vội vàng rơi xuống đất.


Anh tiếp tục làm nổ tung một cái đuôi máy bay khác.
Tay rất ổn định, mắt rất tốt, không có một phát đạn nào bắn hụt.
Trong làn đường bị tắc ở phía sau bất ngờ xuất hiện vài chiếc xe máy được đánh dấu cục thanh tra trong mưa phùn.
Tốc độ của Phác Lận không thể tăng lên được nữa, hắn không thể đua với chiếc xe máy đang phóng nhanh về phía trước khi vào khúc cua.

Kính chắn gió phía sau bị đập vỡ, gió mạnh thoáng chốc xuyên qua bên trong xe, “vù vù” thổi bay băng gạc đặt trên chỗ ngồi.
Một chiếc lốp sau khác cũng bị nổ.
Yến Quân Tầm nắm thời gian rất chính xác, hắn nói: “Còn có năm mươi giây nữa.”
Phác Lận khống chế vô lăng đang lắc lư trái phải, giống như kéo một đôi chân bị phế chạy như điên.

Trong đêm tối mưa gió, nghe được tiếng chuông quang thiết thật dài trước khi vụt qua.

Hắn cảm thấy trong tay đều là mồ hôi, trong cái va chạm trở nên thật yên tĩnh.
Hắn không dám nói chuyện, nói chuyện sẽ phân tâm.

Hắn hiểu được ý Yến Quân Tầm, tất cả sẽ bị kẹt lại trong một khoảnh khắc khi quang thiết đi ngang qua, dù sớm hay muộn cũng vô dụng.
Máy bay kiểu ong chen chúc tới, phát ra âm thanh chạy nước rút phía trên xe hành động, chói tai giống như một cái nồi áp suất bị hỏng.
Yến Quân Tầm nhắm mắt lại, hắn hy vọng mình cái gì cũng không nhìn thấy.

Tiếng mưa không dừng lại, hắn cảm nhận toàn bộ thế giới đều ở sụp xuống, nhưng không sao cả, hắn không quan tâm.

Đau đớn trong đầu hắn làm cho hắn nhíu mày, cảm giác dòng điện đi ngang qua, Yến Quân Tầm cho rằng có thể làm chút gì đó.
Ví dụ, giữ cho những chiếc máy bay ồn ào này im lặng.
Đám máy bay phía trên dường như bị trục trặc chúng không có dấu hiệu mà va vào nhau.


Toàn bộ quá trình phát sinh rất nhanh, cho dù là hệ thống chủ lý, hay là Hephaestus, đều không có nhận được báo động từ hệ thống điều khiển của máy bay.
Thời Sơn Duyên bắn trúng đầu một tuyển thủ xe máy, cùng lúc đó, máy bay đột nhiên nổ tung!
Phác Lận đạp ga đến cùng, xe hành động vẫy đuôi đập vỡ lan can gỗ, dường như phá tan màn mưa.

Trên bầu trời là tia lửa nổ tung của máy bay, Khu Đình Bạc phát ra tiếng rung động kịch liệt, tiếng chuông quang thiết gõ nặng nề, dọc theo quỹ đạo nhanh chóng vọt tới, xe hành động cũng vọt ra ngoài.
Quang thiết “hô” lau qua, mông xe của xe hành động gần như bị xước qua!
Xe máy phía sau do mặt đất trơn trượt không dừng lại được, mạnh mẽ đâm vào quang thiết, nháy mắt đã bị đụng vỡ.
Yến Quân Tầm cho đến giờ phút này mới hết kinh hãi, nhìn lại đã thấy mình một thân mồ hôi, hắn ngồi trở lại, tựa vào lưng ghế mắng một câu:  “…… Quá mẹ nó kích thích.”
Thời Sơn Duyên đã ném khẩu súng không có đạn vào chỗ ngồi của mình và nói: “Tiếp tục chạy.”
Phác Lận đem tai nghe gỡ xuống, phát hiện bên tai rất đau.

Hắn nói: “Chúng ta đi……”
Tai nghe của hắn phát ra một tiếng gây nhiễu “cạch cạch”, tiếp theo tiến vào điện thoại.

Hắn không muốn nhận, nhưng máy phát ID tự động nhận.
Mưa lặng lẽ đi, cuộc gọi tại thời điểm này có vẻ rất có ám chỉ, có lẽ là một cảnh báo từ hệ thống chủ lý.

Cả ba đều nín thở, nhìn chằm chằm vào tai nghe nho nhỏ.
“Có ai không?” Tô Hạc Đình che miệng mũi, nhỏ giọng hỏi, “Này này?”.

Truyện Tiên Hiệp
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi