THỜI HẠN SĂN THÚ



“Ve Trùng, năm 2155 có được một Yến Quân Tầm, một đứa trẻ mà chúng tôi đã đánh cắp từ căn cứ thực nghiệm trong Khu Quang Quỹ.

Hắn không thể sống và không thể chạm vào, chúng tôi chỉ có thể đem hắn đặt ở trong phòng có nhiệt độ ổn định, nhưng hắn rất biết tính toán, dự đoán rất chuẩn về hành động của chúng tôi, chuẩn đến mức mọi người đều hoài nghi hắn có phải là đang theo dõi chúng tôi hay không.

Hắn nói cho lão đại của tôi, thế giới đang biến dạng, một cơn lốc xoáy sắp tấn công con người, và cách để sống sót là để xây dựng một chỗ tránh nạn được che chắn dưới lòng đất.

Không ai trả lời hắn, nhưng hắn cũng không buồn, bởi vì nửa tháng sau hắn đã chết.”
Phác Lận vẫn còn đang bàng hoàng, hắn không tự chủ được mà nói: “Tại sao Phó Thừa Huy làm loại thực nghiệm này? Sự phát triển của hệ thống đã thay đổi thế giới.”
“Làm sao tôi biết được? Cậu đi mà hỏi ông ta.” Dao Phẫu Thuật buông tay sờ đầu, “Lúc tôi tới rồi mới ý thức được, căn cứ thực nghiệm Khu Quang Quỹ là một cái miệng lớn của chậu máu, ăn vô số trẻ em, ‘tử cung’ là một món quà dành riêng cho nữ thần săn bắn.

Tôi là một tên ngốc, tin tưởng lời của Yến Quân Tầm, cùng ông chủ nhà máy than cốc ở chỗ này xây dựng chỗ tránh nạn…… Vào năm 2160, Phó Thừa Huy cuối cùng cũng có được Yến Quân Tầm đủ tiêu chuẩn.”
Dao Phẫu Thuật hoạt động bàn chân của mình và đi bộ một vài bước trên đường ống.

Ông cúi đầu, không nhìn Yến Quân Tầm nữa.
“Sự hợp tác giữa Ve Trùng và Hắc Báo đã chấm dứt, cái chỗ tránh nạn này căn bản không có tác dụng trong lúc chiến tranh, Tổ Chức Khu Đình Trệ tìm được chúng tôi.

Bọn họ đều là những kẻ liều lĩnh, hy vọng thông qua Ve Trùng tiếp xúc đến Lực Cẩu của Hắc Báo, bởi vì bọn họ nghe nói Săn Đao đang bắn tỉa những Lực Cẩu này,” Dao Phẫu Thuật dùng dép đá văng hòn đá nhỏ trên đường ống, quay đầu nhìn về phía Thời Sơn Duyên, “Săn Đao là cái đinh trong mắt bọn họ.


Bắt đầu từ năm 2161, tất cả mọi người đều muốn giết Săn Đao, nhưng một năm sau Săn Đao bị Hắc Báo bắt giữ vào nhà giam Khu Quang Đồng, lúc ấy, Hắc Địa đều nói anh ta sẽ bị bắn chết.”
Nhưng không có.
Vũ khí đơn binh bí ẩn, được đánh số 7-001, đã dành bốn năm trong nhà giam Khu Quang Đồng, trong lúc đó Hắc Báo phong tỏa tất cả tin tức có liên quan đến anh ta.

Phó Thừa Huy lấy lui làm tiến, bảo vệ Săn Đao.
“Bốn năm sau Phó Thừa Huy lật lại nợ cũ với Ve Trùng.

Lúc này tôi phát hiện trong cục thanh tra có một sườn viết sư, hắn có thể dự đoán hành tung của Ve Trùng, điều này làm tôi lại nghĩ tới Yến Quân Tầm.” Dao Phẫu Thuật cầm súng và nói, “Ve Trùng bị cục thanh tra một lưới bắt hết.”
Yến Quân Tầm đứng ở trung tâm bão tố, hắn vừa giống người ngoài cuộc, vừa giống như một người tham gia.

Hắn ngẩng đầu lên và nhìn lên đỉnh của bóng tối, nghe thấy giọng nói bên trong hét lên.
Chạy ra ngoài kính!
Yến Quân Tầm.
Chạy ra ngoài kính!
Trong đầu Yến Quân Tầm là một thế giới khác —— hắn cho rằng thế giới mà Dao Phẫu Thuật nói có thật không? Dao Phẫu Thuật người này có thể là giả mạo.

Yến Quân Tầm cảm thấy sắt thép trên đỉnh đang biến hình, những đường ống giống như giòi vặn vẹo bò, bò vào sâu trong ký ức hắc ám mà hắn kháng cự.
Những mảnh ký ức cứa vào hắn như một cái gai.

Những lời thì thầm của Artemis vang vọng bên tai Yến Quân Tầm, nó nói: “Tôi cùng cậu ở bên nhau.

Quân Tầm, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.”
Yến Quân Tầm trước mắt bỗng nhiên hiện lên một con ốc sên.
Một con ốc sên bò trên bức tường bên ngoài của vách kính, mang theo một lớp vỏ nặng.
Yến Quân Tầm ghé vào vách kính nhìn nó, không lên tiếng, không có động tác.

Vào lúc đó, hắn đã đã nhận thức được sự nguy hiểm, Artemis đang nhìn hắn, hắn không thể làm bất cứ điều gì vượt ra ngoài “quy tắc”.
Đoán xem nằm vùng cạnh cậu là ai?
Khuôn mặt tươi cười quái dị của Chú Hề lại lần nữa xuất hiện ở trong đầu Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm nhắm mắt lại, ngực phập phồng, đưa ra câu trả lời khẳng định: “Là tôi.”
Phác Lận không phản ứng lại: “Cái gì?”
Tấm thép trên đỉnh đầu chợt phát ra tiếng nổ lớn, đó là tiếng đập nặng nề.

Bọn nhỏ giống như một con nai con đang sợ hãi, vây quanh bên người Dao Phẫu Thuật.

Toàn bộ chỗ tránh nạn vang vọng, và khi ánh nắng mặt trời bò vào từ khe hở, bé gái bên cạnh Dao Phẫu Thuật dẫn đầu hét lên sợ hãi.

Thời Sơn Duyên lấy súng ra, Yến Quân Tầm ấn lấy cánh tay anh, giữ anh chậm lại hai giây.

Hai giây sau, Yến Quân Tầm mới hô: “Nổ súng!”
Thời Sơn Duyên bóp cò.
Viên đạn lập tức bắn vào khe hở trên cùng, làm cho chiếc máy bay kiểu ong tức vừa lộ mặt lập tức nổ tung.
Yến Quân Tầm giẫm lên mép, nhảy xuống: “Các người chạy dọc theo đường ống! Đi vào bên trong nhà máy than cốc, nơi an toàn nhất!”
Phác Lận đã hạ thấp cơ thể của mình trong vụ nổ và nhảy xuống: “Anh muốn cùng chúng tôi tách ra sao? Tôi cho rằng bọn họ không tìm thấy nơi này!”
“Đừng ngốc nghếch,” Yến Quân Tầm nhặt điếu thuốc rơi ra khỏi túi Phác Lận, “Thợ sửa chữa đang ở gần đây.”
Hephaestus ở trong mắt Yến Quân Tầm chính là cái BUG, trong tài liệu mã hóa của hệ thống chủ lý viết lúc cần thiết có thể giết chết 01AE86, đó không phải là mệnh lệnh của Phó Thừa Huy, mà là mệnh lệnh của hệ thống, Yến Quân Tầm cho rằng hệ thống này chính là Hephaestus.

Hephaestus vẫn là nhà sản xuất chip, Yến Quân Tầm căn bản trốn không thoát tầm nhìn của nó.
“Tạm biệt,” Yến Quân Tầm nhìn Phác Lận nói, “Rất vui được biết anh.”
“Đừng như vậy,” Phác Lận sắp khóc, “Chúng ta mới làm bằng hữu không được mấy ngày.”
“Bằng hữu a,” Yến Quân Tầm nghiêm túc nói, “Một giây cũng tính.” Ánh mắt hắn rất bình tĩnh, không phải loại bình tĩnh lãnh đạm trước kia ở trong cục thanh tra, mà là bình tĩnh đối với kết cục đã biết.

Hắn làm cho Phác Lận nghĩ về từ khủng khiếp “Thu về”, như thể hắn đã trải qua.
Yến Quân Tầm nói lũ lụt đã sớm đến.
Sự thịnh vượng của tân thế giới là một trò lừa đảo, và thế giới đã sụp đổ từ lâu.

Khu vực phân cách là nơi thưc hiện giám sát và camera đang theo dõi tất cả con người.


Artemis có thực sự bị xóa sổ không? Yến Quân Tầm đứng ở trong ánh mặt trời dưới khe hở, như thể đang đứng tại nguồn gốc của mình.
Yến Quân Tầm.
Chạy ra ngoài kính!
Những lời này quá buồn cười.
Yến Quân Tầm chính là “Yến Quân Tầm” thành công nhất sao? Không, thực nghiệm này còn không xong đâu.

Yến Quân Tầm rốt cuộc rõ ràng, bên ngoài kính vẫn là kính.

Hắn là “Vật thực nghiệm số 98342” của Artemis, mà Chú Hề là “Sói” trong trò chơi này, chỉ có nó truy đuổi cùng xua đuổi, mới có thể làm Yến Quân Tầm chạy đến nơi này.
Tất cả chúng ta đều ở trong giám sát từng giây.
Thế giới này căn bản không có cái gọi là ‘Con Trai Người Săn Thú’, Yến Quân Tầm đều là con mồi bị trục xuất.

Bọn họ đang đi trên con đường mà hệ thống tính toán và nghĩ rằng bọn họ đã thoát khỏi sự kiểm soát, mà trong đó ‘tự do’ chính là lễ vật giả dối nhất.
“Anh đến Khu Đình Bạc là vì thay Phó Thừa Huy coi chừng tôi,” Yến Quân Tầm nhìn thẳng Thời Sơn Duyên, buông hộp thuốc lá Phác Lận ra, đưa điếu thuốc cuối cùng đã châm về phía Thời Sơn Duyên, “Tôi đoán Phó Thừa Huy mệnh lệnh cho anh hẳn là, khi cần thiết giết chết 7-001 Yến Quân Tầm”.
Họng súng Thời Sơn Duyên hơi nghiên, nhắm ngay vào đầu Yến Quân Tầm.

Anh không chút để ý nói một cách bất cần: “Câu trả lời chính xác.” Luồng khói bốc lên tạo ra ranh giới ngăn cách giữa hai người.

Bóng của họ bị giẫm nát dưới chân, và không ai vượt qua ranh giới.
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi