THỜI HẠN SĂN THÚ



Yến Quân Tầm không thể lùi lại được, sức nóng trước mặt và cái lạnh sau lưng đã kích thích hắn và làm nhiệt độ cơ thể hắn tăng lên.

Điều này khác với sự mất kiểm soát của thế giới vỡ vụn trong đầu, nó là sự mất kiểm soát thực sự của các giác quan.

Hắn không thể khống chế cổ mình đang ửng hồng lên, cũng không thể khống chế tiếng thở dốc thoát ra, trong đó pha trộn với sự xấu hổ gượng gạo.
Trận tuyên bố này bại lộ Thời Sơn Duyên không biết gì về tình yêu, nhưng anh không cần phải quen với những giáo điều cứng nhắc, anh đối mặt với Yến Quân Tầm cẩn thận tuân theo bản năng.

Đây là điểm mạnh và cũng là điểm yếu của anh.
Yến Quân Tầm, 16 tuổi, dùng máy nhận tin bắt được sư tử, ở đêm khuya trong rừng rậm kia, Thời Sơn Duyên nghe thấy âm thanh bên trong kính.

Anh chỉ tò mò.
Một tuần sau Thời Sơn Duyên mang theo máy nhận tin ra khỏi rừng rậm dọc theo giới tuyến Bắc Nam, đứng trên sườn dốc nhìn mặt trời mọc, điều chỉnh thử cái nút của máy nhận tin.

Nhưng đứa trẻ không xuất hiện, điều này làm cho Thời Sơn Duyên cảm nhận hương vị bị bỏ rơi.

Anh ta chưa bao giờ bị bỏ rơi.
Liên hệ giữa bọn họ chỉ có ngôi sao, còn có “Artemis” mà Yến Quân Tầm nhắc tới.
Sau khi Thời Sơn Duyên trở về Hắc Báo ở trung tâm tác chiến Khu Quang Quỹ gặp được Ares, ân oán của anh cùng “Chiến Thần” chính là bắt đầu từ lần gặp mặt đó.

Ares từng cố ý dùng súng chỉ vào đầu Thời Sơn Duyên, yêu cầu Thời Sơn Duyên hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp.

Do đó Thời Sơn Duyên đã đập “đầu” của Ares.
Sự cố này khiến trung tâm tác chiến phải nghỉ một tuần, và cũng dẫn đến việc Thời Sơn Duyên bị giam giữ.

Anh vào ngày giải trừ giam cầm, đi theo Phó Thừa Huy xem thực nghiệm của Artemis, gặp được Yến Quân Tầm.
Chẳng qua là Yến Quân Tầm trong trạng thái “Ngủ”.
“Đây là ‘Yến Quân Tầm’ ưu tú nhất hiện nay,” nhân viên kiểm tra đeo găng tay điều chỉnh nhiệt độ trong bình thủy tinh, nói “Artemis cho hắn đánh số là ‘98342’.

Hắn vẫn giữ lại được tính hiếu kỳ, còn có khả năng hoài nghi nhất định ……” Hắn nhìn Phó Thừa Huy cười cười, “Ông có thể tin được không? Hắn thậm chí có thể thoát khỏi giám sát của Artemis, tìm niềm vui cho chính mình.”
Phó Thừa Huy lật xem báo cáo về 98342, hỏi: “Vui vẻ? Niềm vui gì? ”
“Chúng tôi phát hiện hắn sử dụng chip, giống như đứa trẻ tập đi xe đạp.

Hắn tìm được một số máy nhận tin có hồ sơ bị vứt bỏ và trò chuyện với chúng để giảm bớt căng thẳng tinh thần.” Nhân viên kiểm tra bỏ tay vào trong túi, “Hắn có một mong muốn mạnh mẽ được nói chuyện, nhưng tiếc là, hắn còn có ý thức độc lập rất mạnh, điều này đối với thực nghiệm là quá nguy hiểm, sau khi chúng tôi cùng Artemis thảo luận và quyết định làm chút sửa chữa đối với hắn.”
Phó Thừa Huy đưa báo cáo trở lại, ông nói: Hắn bao nhiêu tuổi?”
“17 tuổi,” nhân viên kiểm tra tính tính thời gian, “sinh nhật vừa qua vào ngày 8 tháng 8.”
Thời Sơn Duyên đến gần số 98342, cách bình thủy tinh, thấy rõ mặt Yến Quân Tầm.
Cảm giác đó không thể diễn tả được.
Yến Quân Tầm đang ngủ, khuôn mặt trắng nõn, tràn đầy ngây thơ, tóc ở trong chất dinh dưỡng giống như bị gió thổi động, hắn đang ngủ say trong giấc mơ đẹp được tạo ra bởi chip.

Hắn biểu tình điềm tĩnh như vậy, đối với tội ác của thế giới này hồn nhiên không biết.
Đến từ Khu Đình Trệ.


Phân khu 156.

Số 36809 bị mắc kẹt trong sự mong manh của đứa trẻ, chính sự mong manh yếu ớt này hấp dẫn anh.

Anh hơi nghiêng đầu, nhìn đến xương bướm của Yến Quân Tầm, đường cong xinh đẹp đó như là có thể mọc ra hai cánh bất cứ lúc nào.
【 Nếu tôi còn sống, bạn chính là quà sinh nhật của tôi.


Ngón tay giết người của Thời Sơn Duyên cầm lòng không được nâng lên, chạm vào bình thủy tinh.

Yến Quân Tầm cách anh gần như vậy, đang ngủ ở nơi trong tầm tay anh có thể với tới.

Anh giống như một con rắn tiến vào vườn địa đàng, trong mắt đều là tham lam với trái cấm này.
“Không cần lo lắng,” nhân viên kiểm tra nâng lên tay một chút, đối với Thời Sơn Duyên nịnh nọt tươi cười, “Hắn sẽ không tỉnh lại sớm đâu.”
Thời Sơn Duyên không dời mắt, hỏi: “Tại sao? ”
“Bởi vì sửa chữa rất rắc rối.

Mọi người đều biết, hiện tại rất dễ để xóa ký ức cho những vật thực nghiệm, nhưng sáng tạo lại ký ức rất khó, đặc biệt là ký ức có ‘cảm giác chân thật’.” nhân viên kiểm tra tiếp tục nói, “Trước tiên, chúng tôi muốn cho vật thực nghiệm sinh ra ỷ lại cảm đối với Artemis, tựa như đứa trẻ phụ thuộc vào mẹ nó, như vậy bọn họ mới có thể cùng nhau hòa hợp, sẽ không phản kháng lại hoạt động của con chip.


Chúng tôi sẽ tạo ra ảo ảnh cho họ, làm cho ‘ký ức’ nói cho bọn họ rằng, Artemis rất coi trọng bọn họ, bọn họ là duy nhất của Artemis.

Nhưng vật thực nghiệm ưu tú tính cảnh giác rất cao, giống cái 98342 này vậy, hắn làm đề rất nhanh, luôn luôn có thể tìm thấy bằng chứng từ một số chi tiết nhỏ không thể phát hiện của người bình thường, bởi vậy chúng tôi đối với hắn ‘sửa chữa’ rất cẩn thận, để không làm hắn bị hỏng, cũng không làm hắn phát hiện.”
Nhân viên kiểm tra nói tới đây nhìn về phía Phó Thừa Huy.
“Tuy rằng chúng tôi có rất nhiều vật thực nghiệm, nhưng tỷ lệ thành công thật sự quá thấp.

98342 là trân quý nhất, cá nhân tôi cho rằng hắn có thiên phú sáng tạo kỳ tích, về sau hắn sẽ phát huy tác dụng ở trung tâm tác chiến.

Dù sao so với hệ thống đơn thuần, con người đảm nhiệm ‘truy tung’ và ‘giám sát ’ vẫn tốt hơn, mong ước ban đầu của chúng tôi là vì một ngày mai tốt đẹp hơn của Liên Minh.”
Hắn cho rằng giả mạo ký ức đơn giản giống ăn cơm, nghĩ rằng tất cả các thực nghiệm đều là vì một ngày mai tốt đẹp hơn của Liên Minh.

Mỗi người đều nói như vậy, mọi người đều đeo mặt nạ thành kính, làm tất cả đều vi phạm hoạt động nhân đạo.
Đối với Artemis và những người tham gia thực nghiệm mà nói, trong thế giới này có vô số “Yến Quân Tầm”, nhưng đối với Thời Sơn Duyên, Yến Quân Tầm từ đầu đến cuối chỉ có một.
Thời Sơn Duyên không nghe nhân viên kiểm tra nói chuyện, anh đối với những thứ đó không có hứng thú.

Ngón tay anh sờ trên bình thủy tinh, như là có thể sờ đến nốt ruồi lệ của Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm trong giấc mơ nhíu mày, hình như là gặp chuyện không vui, lại hình như là bị Thời Sơn Duyên chạm vào.
Lần này không có bình thủy tinh.
Yến Quân Tầm tránh không thoát, nụ hôn giữa môi và răng làm cho hắn không cách nào hô hấp tự nhiên.

Hắn cong ngón tay như sắp chết đuối, ngón tay hắn bắt được tóc của Thời Sơn Duyên, như thể bắt được bờm sư tử.
Yến Quân Tầm đối với tình yêu cũng không biết gì.

Hắn nắm lấy tóc của Thời Sơn Duyên, như đang tức giận.

Nhưng hắn nghênh đón nụ hôn của Thời Sơn Duyên, lại như là trả lời.
Đường ống giống như một môi trường sống tạm thời, và thế giới được giám sát đã bị phá vỡ.

Thời Sơn Duyên dán lên môi Yến Quân Tầm, nghe hắn thở dốc.
“Tôi……” giọng Yến Quân Tầm rất giống tiếng khóc nức nở dâm đãng, hơi nóng thở ra phun vào vành tai Thời Sơn Duyên, “Giết anh!”
Thời Sơn Duyên dùng ngón cái vuốt ve mặt Yến Quân Tầm, ngón tay thỉnh thoảng sẽ trượt đến vành tai Yến Quân Tầm, như thể đó là một động tác xoa tai khác thường.

Vết thương của anh đang chảy máu, mùi máu kích thích ham muốn của anh.
Anh lại lần nữa tới gần Yến Quân Tầm, dùng chóp mũi cọ cọ Yến Quân Tầm, như là vô lý làm nũng, mặc kệ Yến Quân Tầm có giết anh hay không, anh đều đem điểm yếu trí mạng lộ ra.

Anh biết rõ sự điên cuồng của mình, đem sai lầm của mình làm thành sai lầm chính đáng.
Nhanh giết anh và để cho cái chết ngăn cản anh lại.

Nếu không anh liền muốn có Yến Quân Tầm, từ giờ về sau.

Anh sẽ cướp đi trái cấm trong vườn địa đàng, không nghĩ sẽ trả lại cho ai.
“Cười một chút.” Thời Sơn Duyên dùng hai ngón tay đẩy khóe môi Yến Quân Tầm, tựa như lần đầu nói chuyện cùng Yến Quân Tầm trong phòng giam.

Trong ánh mắt anh đều là dục vọng của người trưởng thành, trong miệng lại nói, “Em thật đáng yêu.”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi