THỜI HẠN SĂN THÚ



Yến Quân Tầm ngồi xổm xuống, xác định con robot nhỏ này chính là con trong phòng Hoắc Khánh Quân.
Không khí bên trong đường ống rất ẩm ướt, áo sơ mi vẫn chưa khô dán lên da, khiến Yến Quân Tầm cảm thấy không khoẻ.

Tiếng mưa biến mất trong đầu hắn vang lên một lần nữa, chỉ là một chút, như thể trời mưa ở một khoảng cách rất xa.
Ai đặt robot nhỏ ở đây và chờ họ phát hiện?
Thời Sơn Duyên cầm mũ của robot nhỏ, đứng lên một lần nữa.

Anh đến gần bức tường sắt của đường ống, dùng tay chà lau một chút và nhìn thấy graffiti ở trên.
Graffiti trên tường cho thấy một số cơ thể phóng đại đã được kéo thành một cây cung, và khuôn mặt của người phụ nữ được phủ một bộ râu quai nón.
Thời Sơn Duyên nghĩ đến những graffiti trên bức tường mà anh vừa nhìn thấy ở chỗ tránh nạn, khi đó chúng chỉ là những đường nét không có quy tắc, nhưng bây giờ chúng đã trở thành những thứ quen thuộc.
Yến Quân Tầm đứng ở phía sau Thời Sơn Duyên, ký ức về bức graffiti người phụ nữ được phủ một bộ râu quai nón vẫn còn tươi mới: “Đây là graffiti trong hành lang nhà Lưu Hâm Trình.”
Trong đường ống trống rỗng không có người, Thời Sơn Duyên cùng Yến Quân Tầm đều có thể xác định nơi này không có người.

Thế nhưng graffiti hình như là một loại giễu cợt, bên tai Yến Quân Tầm tựa hồ vang vọng tiếng cười.

Cảm giác bị theo dõi lại đánh tới, làm cho hắn lông tóc thẳng đứng.
Suy nghĩ rõ ràng của Yến Quân Tầm bị cắt ngang, hắn lui về phía sau một bước, hoài nghi nhìn graffiti.

Có phải là Phác Lận không? Hay là Dao Phẫu Thuật? Ai đang làm những việc này? Hệ thống đã bị tắt, Hephaestus không thể thông qua chip theo dõi hắn.
Tôi đang theo dõi anh.
Dường như ai đó đang nói điều này với hắn trong không khí.

“Đi về phía trước,” Thời Sơn Duyên trả lại mũ cho robot nhỏ, nắm lấy tay Yến Quân Tầm, “Đi đến cuối xem đi.”
Bọn họ đã không có đường lui, phải đi về phía trước.

Thế giới hỗn loạn này sương mù dày đặc, và cảm giác khó chịu khi bị theo dõi luôn xuất hiện khi họ có thể mơ hồ nhìn ra sự thật.
Con robot nhỏ nằm trên mặt đất và nước bẩn làm ướt mũ của nó.

Yến Quân Tầm bước qua nó, ánh mắt đeo kính bảo hộ của nó nghiêng một chút, không có điện.

Nó dùng lượng điện còn sót lại kiên trì đến bây giờ, dường như chỉ để nói chuyện với bọn họ.
Nước ở đáy đường ống tăng lên, và dần dần biến mất bắp chân của Yến Quân Tầm.
Thời Sơn Duyên ngẩng đầu, đánh giá đỉnh đường ống.

Anh có thể nghe thấy dòng chảy của nước với các bức tường sắt: “Có một đường ống bị rò rỉ.”
Yến Quân Tầm cũng ngẩng đầu, hỏi: “Anh có biết thời gian không?”
“Dựa theo tốc độ của chúng ta,” Thời Sơn Duyên nói, “Bây giờ chắc là khoảng 23 giờ.”
“Đã lâu tôi không nghe thấy tiếng chấn động của quang thiết,” Yến Quân Tầm ở trong nhà Dao Phẫu Thuật cũng không nghe được, hắn tiếp tục nói, “Bây giờ chỉ còn lại một tiếng trước thời gian ‘thu về’,” khi Yến Quân Tầm nhắc tới “Thu về” đầu sẽ có chút đau đớn, như là có kiến gặm cắn, “Nếu Hephaestus không tỉnh, Ares ở Khu Quang Quỹ sẽ nhận thấy được khác thường.”
Hệ thống là đúng giờ, chúng chính xác hơn con người.

Nếu Hephaestus không trả lời Ares trong thời gian quy định, nó chắc chắn sẽ thực hiện một số hành động.

Yến Quân Tầm hiểu Ares, tựa như hắn hiểu Phó Thừa Huy.

Tiếng gõ bên trong đường ống trở nên lớn hơn khi họ đến gần, Yến Quân Tầm bắt đầu hoài nghi, đó thật sự là âm thanh hắn tưởng tượng sao? Nó cùng âm thanh sau khi bị chip quấy nhiễu sinh ra có điểm bất đồng, nó chân thật hơn.
“Em muốn làm gì nhất khi rời khỏi phòng kính?” Thời Sơn Duyên nắm chặt tay Yến Quân Tầm.
Câu hỏi của anh đến quá đột ngột, như thể không có lý do gì có thể ngăn lại.
Yến Quân Tầm cảm thấy tay bị nắm đau, hắn suy nghĩ một chút, trả lời: “Xem ngôi sao.

Còn anh thì sao? Anh muốn làm gì nhất khi rời Hắc Báo?”
“Làm tình,” Thời Sơn Duyên khi nói chuyện cùng Yến Quân Tầm ngón tay nắm chặt, “Thỏa mãn ham muốn thô tục của mình.”
“Đây không phải là lời thật lòng,” Yến Quân Tầm về phía hai người nắm tay nhau, “Anh đã được tự do rồi.”
“Giám sát ở khắp mọi nơi, Quân Tầm” Thời Sơn Duyên nhìn thấy cửa sắt ẩn trong bóng tối, “Trước kia tôi từng nói với em những lời tương tự đúng không?”
“Anh nói ‘Chúng ta đều ở trong từng giây giám sát’,” Yến Quân Tầm cảm giác được bất an, “Lúc ấy anh đang nhắc nhở tôi.”
“Mọi người có thể duy trì nhu cầu sinh lý bình thường trong khi bị theo dõi từng giây không?” Thời Sơn Duyên lặp đi lặp lại câu hỏi trong quá khứ của mình, rồi tự mình trả lời, “Tôi có thể.”
Anh ta dường như đang chứng minh điều gì đó.
“Rất nhiều lời nói của chúng ta đều giống như đang lặp đi lặp lại,” Yến Quân Tầm nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt, “Ví dụ như ‘Xin chào.

Anh đã gặp tôi trước đây chưa?’.”
Thời Sơn Duyên đã không trả lời câu hỏi này.

Sau khi phát hiện ra robot nhỏ, anh đã có chút kỳ quái, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

Kết thúc của đường ống là ở phía trước, cửa sắt ẩn không bị khóa.


Thời Sơn Duyên thử đẩy một chút, nó liền mở ra.
Chạy ra ngoài kính, Yến Quân Tầm!
Những lời này bỗng nhiên cắt đứt tiếng vang, như là một cái chuông cảnh báo, chấn đến Yến Quân Tầm choáng váng đầu óc.

Hắn giữ chặt cánh cửa, và khi nhìn lên, hắn bị ánh đèn mờ chiếu vào.
“Giơ tay lên.” Dao Phẫu Thuật đang cầm súng, nhắm ngay Thời Sơn Duyên.
Phác Lận cầm một chiếc đèn pin nhỏ và chỉ vào Thời Sơn Duyên.

Đèn pin không có đủ năng lượng và đang nhấp nháy.
“Các người đang làm gì vậy?” Yến Quân Tầm nhíu mày.
“Đang tìm nằm vùng,” Dao Phẫu Thuật nâng súng lên, trong miệng ông ngậm điếu thuốc rớt chút tàn, “Mẹ nó, cậu thậm chí lừa gạt cả tôi, cậu căn bản không phải 01AE86!”
Thời Sơn Duyên thần sắc lạnh nhạt: “Bỏ súng xuống.”
“Tầm ca,” Phác Lận sắc mặt tái nhợt, “không có 01AE86 trên thế giới này!”
“Anh đang nói chuyện quỷ quái gì vậy?” Tiếng vang trong đầu Yến Quân Tầm trở nên nhanh hơn, tiết tấu như là tiếng bộ đếm thời gian.
Lại là bộ đếm thời gian! Từ khi Chú Hề xuất hiện, bộ đếm thời gian liền không ngừng mà xuất hiện.
“Tôi nói không có 01AE86 trên thế giới này!” đèn pin của Phác Lận lại lóe một chút, giọng hắn run run, giơ lên máy phát ID của mình, “Máy nhận tin ở chỗ tránh nạn nhận được tin nhắn cuối cùng, ‘7-001 Thời Sơn Duyên, xác nhận tử vong năm 2162 ’.

Tầm ca, anh ta là giả!”
Phác Lận sắp mất kiểm soát trước cú sốc thông tin liên tiếp.
“Mọi thứ đều là giả ngay từ đầu…… Thời Sơn Duyên sớm đã chết! Anh ta là nằm vùng được Phó Thừa Huy phái tới, lấy được tín nhiệm của anh đi theo tới nơi này, chính là vì ——”
Phác Lận còn chưa nói xong, đèn pin liền mất điện.

Khoảnh khắc không gian chìm vào bóng tối, Dao Phẫu Thuật liền bắn.


Yến Quân Tầm bị Thời Sơn Duyên kéo thấp thân thể, viên đạn găm vào khung cửa, trong đường ống phát ra tiếng động lớn.
Bộ đếm thời gian đột nhiên trở về 0, “Tích” trong đầu Yến Quân Tầm phát ra âm thanh cảnh cáo.

Số 0 đang đến, thời gian ‘thu về’ bắt đầu ngay bây giờ!
“Số 01AE86……”
Trong hồi ức Khương Liễm đang đứng ở ven đường giới thiệu cộng sự mới cho Yến Quân Tầm, mặt trời lặn sau lưng hắn làm cho hình ảnh hiện ra cảm giác rách nát cũ kỹ.

Hình ảnh rách nát đem Khương Liễm cắt nhỏ, biến hắn thành vô số hắn, cùng với thanh âm cũng tách ra.
“Chỉ số nguy hiểm được chỉ định là mức S.”
“Cậu có nghe thấy về anh ta khi đang ở bộ đội đặc trang không?”
“…… Đem chính cậu làm lễ vật đi.”
Phía trước có tiếng súng, phía sau cũng có tiếng súng.
Yến Quân Tầm ôm lấy đầu, tiếng “Tích” của bộ đếm thời gian, tiếng giới thiệu của Khương Liễm, còn có tiếng súng toàn bộ vây quanh hắn, ồn ào đến mức gân xanh hắn nhảy lên.

Chỗ tránh nạn trống trải làm hắn không có nơi nào để ẩn nấp, chip đâm vào dây thần kinh, hắn ở trong tiếng ồn gần như không thể phân biệt được thật giả một lần nữa!
“Đây là thiết lập của thế giới,” Chú Hề lau sạch khuôn mặt giống hệt với Yến Quân Tầm, thì thầm vào tai Yến Quân Tầm, “Không ai có thể thoát khỏi vũ trụ bình.”
【 Nếu ký ức có thể được sửa đổi …】
【Trả lời tôi, Yến Quân Tầm.


【 Anh có biết bây giờ là năm mấy không? 】
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi